Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Con gái 16 tuổi

Vậy là Bầu của mẹ đã tròn 16 tuổi rồi. Con đã là một cô gái tuổi trăng tròn mà trong lòng mẹ, con vẫn như một con bé ngốc nghếch. Con sinh ra , lớn lên chỉ có mỗi mình mẹ ôm ấp, lo lắng nên con quấn mẹ hơn em Bí. Mẹ nhớ lúc con còn bé, nhà chỉ có hai mẹ con, con là cái đứa khó nuôi ,hay ốm vặt lại lừoi ăn, mỗi bữa ăn mẹ chạy theo con hàng giờ đồng hồ mà đút chưa hết chén cơm. Con ăn xong bữa thì mẹ đã mệt lả rồi, còn phải lo cho con tắm, rồi ru con ngủ mới giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Hồi đó mẹ gầy như một que củi. Mẹ cao 1,65 mét mà nặng chỉ có 46kg. Nuôi con ba năm, mẹ sút gần 10kg. Mẹ cứ nghĩ , ko biết  sao hồi đó mình vất vả thế mà vẫn làm việc tốt. Có lẽ nụ cuời ngây thơ của con, tiếng bi bô gọi mẹ chưa tròn tiếng của con mỗi sớm sớm, chiều chiều là động lực giúp mẹ vững vàng vượt qua bao khó khăn, trắc trở của cuộc sống.
Con lớn dần lên trong tình yêu của mẹ và sự chăm sóc của dì Út. Con biết đọc, rồi biết viết và vào lớp Một. Ngày đầu tiên dắt con đi học, mẹ đọc con nghe bài " Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh mà lòng rưng rưng. Tuổi thơ của con không giống mẹ, con được mẹ lo đầy đủ mọi thứ để đến truờng nhưng con thiếu huơng vị tuổi thơ ở đồng quê, con hiền lành, ngoan  ngoãn chứ không nghịch ngợm, hay leo trèo ,phá phách như mẹ ngày còn nhỏ dại. Mẹ biết điều đó là một thiệt thòi của các con nên hè năm nào mẹ cũng cố gắng thu xếp đưa con và em Bí đi nơi này nơi kia, và các con đã biết đựoc nhiều nơi trên đất nước mình. Mẹ có thể ko sắm sửa cho con nhiều áo quần đẹp, mua xe xịn cho con, sắm các loại thiết bị hi- tech như nhiều đứa bạn của con, nhưng mẹ sẽ cố gắng lo cho con học hành đến nơi đến chốn. Với mẹ, tài sản là tri thức mà con có trong đầu  quý hơn rất nhiều thứ của cải khác con ạ. Bởi vì chính tri thức mới giúp ích cho con trong cuộc đời, giúp con vững vàng và tạo lập cuộc sống  cho con sau này.
Mẹ không chỉ muốn con và em Bí chăm học, mà còn muốn các con quan tâm hơn đến mọi nguời chung quanh, không vô cảm với nỗi đau của đồng loại. Và những gì con làm đã cho mẹ niềm tin là con gái mẹ  có trái tim biết yêu thưong và luôn huớng  về những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống. Mẹ nhớ hoài lần đón con vào giờ tan học buổi trưa lúc con học lớp 5 ở truờng tiểu học Phù Đổng. Hôm ấy trời sắp vào hè, nắng như nung, mẹ xong việc ở cơ quan đã gần 12g mới ghé trường đón con. Con chờ mẹ lâu, mặt mày đỏ bừng vì nắng. Mẹ quày quả chở con về nhà vì cả hai mẹ con đều đói. Vậy mà lúc đi ngang qua đường Phan Đình Phùng, con đập vội vào lưng mẹ và xin mẹ cho con 2 nghìn đồng. Mẹ cáu vì tưởng con xin tiền ăn quà vặt nhưng ko phải thế. Con cầm tờ 2 nghìn đồng mẹ cho, bước nhanh về phía cụ già bán vé số đang đứng ở ngã tư đường dưới trời nắng gắt. Con lễ phép vòng tay và nói to: " Ông ơi, ông bán cho con tờ vé số. Cụ già chắc ngạc nhiên nên hỏi to bằng giọng Quảng Nam đặc sệt: Mi nói cái chi rứa? Con nói lớn hơn: Ông bán cho con tờ vé số. Cụ già cảm động rút vội tờ vé số đưa cho con và nhìn con cười hiền lành. Lúc về, mẹ hỏi sao tự nhiên con lại mua vé số, con áp mặt vào lưng mẹ rồi nói, trời nắng chang mà con thấy ông đi bán vé số tội quá, nên con xin tiền mẹ mua cho ông một tờ. Cho tiền chắc ông không lấy đâu mẹ. Mẹ xúc động thật sự, con gái của mẹ còn nhỏ mà đã biết chia sẻ với những ngừoi khó khăn hơn mình thì chắc rằng lớn lên con sẽ làm đựoc nhiều việc có ích cho xã hội.
Con có một ước mơ là sau này con sẽ tham gia các tổ chức xã hội đi giúp đỡ những  ngừoi nghèo. Mẹ ủng hộ mơ ước ấy của con. Đó là chuyện sau này. Còn bây giờ hãy lo học, lo đọc sách để tích lũy kiến thức con nhé ! Những món ăn con nấu hàng ngày cho cả nhà ngày một ngon hơn cũng là điều làm mẹ vui. Là con gái phải biết vén khéo, biết nấu nuớng để sau này khi xa mẹ, con vẫn có thể tự lo cho mình mà ko phải dựa dẫm vào bất cứ ai. Hành trang vào đời của con là những kiến thức con đựoc học trong sách vở, trong cuộc sống hàng ngày với mẹ, với dì , với em và những nguời thân yêu chung quanh con. Mẹ tin con gái mẹ sẽ ngày một lớn khôn hơn, giỏi giang hơn và biết sống vì mọi nguời. Mẹ yêu con lắm, chị Bầu của mẹ!