Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Ở nhà một mình

Đây là lần thứ hai mình ở nhà một mình từ khi có Bầu Bí. Lần trước, cũng vào dịp hè năm 2005, mình cho dì Út đưa Bầu, Bí đi Hà Nội trước và mình thu xếp đi sau. Mình còn nhớ y cái cảm giác cô độc, trống rỗng và mất niềm tin vào những gì mình đã đựoc dạy dỗ từ bé là  phải sống tốt, trung thực và biết đấu tranh cho cái đúng.  Và kết quả của sự đấu tranh không khoan nhuợng đó - 8g sáng ngày 8.6.2005, mình nhận cái án kỷ luật từ trên trời rơi xuống. Nguời nhận án kỷ luật là mình thì ko hề biết tại sao mình bị kỷ luật vì mình ko làm gì sai xét cả về công việc và lương tâm. Mình đã cố kiềm chế để ko rơi nước mắt khi nhận bản án (mặc dù mình là cái đứa mau nước mắt)  và cũng đã cố tươi tỉnh suốt cả ngày hôm đó để ko ai thấy mình thất vọng - thất vọng vì đánh mất niềm tin vào lẽ phải. Chiều hôm đó về nhà nguời trống rỗng, mở đựoc cánh cổng vô nhà, mình như ko còn một chút sức lực nào. Nhà vắng teo, cái cảm giác cô độc hay nói đúng hơn là đơn độc giữa cuộc đời xâm chiếm lấy mình. Ko dám gọi cho dì Út vì mình biết mình sẽ ko kiềm chế đựoc nữa, sẽ khóc và chắc chắn dì Út sẽ từ Hà Nội về lại Đà Nẵng. Mà như thế thì cuộc đi chơi hè của cả nhà sẽ mất vui. Mình ko muốn dì Út, Bầu Bí thấy mình thảm hại như thế.

Đóng cửa nhà, mình lang thang một mình ngoài bờ biển và bước chân vô định cứ men theo con sóng lên tận bãi biển Xuân Thiều. Hoàng hôn, biển vắng nguời, chỉ có mỗi mình ngồi trơ vơ trên cát. Trong tâm trạng ấy, mình đã lội xuống nước, lội ra xa đến lúc nước biển ngập đến ngang cổ, gần đến mũi mình mới chợt giật mình.  Nếu Bầu Bí về ko thấy mẹ, hai đứa sẽ ra sao? Ai sẽ lo cho con, nuôi con thành nguời nếu ko có mẹ. Dì Út chắc sẽ vật vã vì thưong chị, tấm thân gầy guộc vì bệnh tật ấy làm sao mà lo nổi cho hai đứa cháu thiếu mẹ. Chỉ nghĩ đến điều đó mình như chợt tỉnh cơn mê. Sao mình lại có thể yếu đuối đến thế? Cái con ngừoi mạnh mẽ, dám đương đầu với mọi chuyện của mình biến đâu mất rồi? Mình lắc mạnh cho nuớc biển trên mặt rơi hết xuống và quả quyết lội vào bờ. Mình ko thể yếu hèn đến thế. Nhất định mình sẽ làm lại, sẽ chứng minh cho mọi nguời thấy mình đúng, bằng chính sự quyết tâm của mình, nhất định thế! Mình lên bờ và đi bộ về nhà, tắm gội, xách xe đi ăn và về nhà ngủ một giấc với một tâm trạng nhẹ nhõm. Mình sẽ làm mọi thứ sáng tỏ, mình ko có quyền cúi đầu nếu mình đúng. Mình ko chỉ sống cho mình mà còn cho cả Bầu Bí. Hai đứa là niềm tin, chỗ dựa cho mình sống và làm ngừoi tốt. Mình đã vịn vào vai con mà đứng dậy. Và kết quả là mọi chuyện đã trở thành quá khứ khi BBT đã nhận ra mọi điều.  Anh Lê Hoàng - TBT đã nói với mình một điều gan ruột: "Ạnh biết anh đã không công bằng trong chuyện này.  Em hãy để mọi chuyện trôi qua nhé và hãy làm lại từ đầu. Anh hiểu và tôn trọng em. Cứ coi như chuyện vừa rồi là một khúc quanh trong cuộc đời và điều đó sẽ làm em vững vàng hơn trong đoạn đừong phía truớc, Kim nhé. Anh tin ở em". Mình đã làm lại mọi thứ để có một cuộc sống thanh thản như hôm nay. Ơn trời,con đã ko bỏ cuộc!

Lần này mình lại ở nhà một mình nhưng ko thấy cô độc. Mình đã có niềm tin vào cuộc đời. Mình cho Bầu đi Sài Gòn một mình, dù trong bụng cũng hơi lo lo. Hôm đưa con lên tàu, cả khoang 6 giường trống hoác ko có khách, chỉ có một mình con,  mình lo thắt ruột. Lỡ có đièu gì xảy ra với con, mà con lại là con gái mới lớn - thật sự mình ko dám nghĩ tới mà tâm trạng rối bời. Con ngồi một mình trên tàu, thỉnh thoảng mẹ lại gọi và cũng chỉ có một câu dặn dò: Cẩn thận nghe con. Tới ga Diêu Trì,con nhắn cho mẹ: Mẹ ơi, có nhà đó lên rồi , trai gái đủ cả, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Con gái của mẹ đi lần này vào SG là để cô Thảo đưa đi cho biết các truờng ĐH mà con dự định thi vào. Mẹ muốn con có sự chuẩn bị chu đáo truớc khi bước vào đời . Cố lên con nhé! Con gái yêu của mẹ.

Chiều nay dì Út và em Bí đã ra tới Hà Nội. Bác Trinh đón hai dì cháu về nhà. Mẹ gọi cho em  Bí, giọng em Bí reo vui. Mẹ nghe lòng mình rộn rã. Mẹ đã hứa hai đứa kết quả học tập giỏi mẹ sẽ cho đi chơi, và các con đã làm mẹ hài lòng. Mẹ yêu hai đứa lắm, Bầu Bí của mẹ!