Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

Bầu 21 tuổi

VIẾT CHO BẦU – NGÀY CON 21 TUỔI
Bé Bầu của mẹ - con bé còm nhom vì lười ăn mãi lúc tuổi lên ba mà đầu vẫn chỉ lơ thơ vài sợi tóc giờ đã thành một cô gái phổng phao, khỏe mạnh. Đi chơi cùng mẹ, toàn giành vác hết mọi thứ và kiêm luôn phiên dịch, dẫn đường. . . hôm nay vừa bước sang tuổi 21. Chừng đó năm con khôn lớn cũng chừng đó năm mẹ bươn chải với đời để lo cho hai đứa. Nhìn con và em Bí đang trưởng thành từng ngày - khó có thể nói hết cảm xúc của mẹ lúc này.
Mẹ nhớ mãi hình ảnh con ôm cái áo của mẹ mà khóc ngoài đường chờ mẹ đi công tác ở Núi Thành về khuya mà không chịu đi ngủ. Mẹ nhớ cả những buổi chiều muộn, mẹ mãi làm tin thời sự, cả trường mầm non 20.10 về hết, chỉ còn con ngồi chờ mẹ với ông ngoại Châu ( bác bảo vệ trường mà con hay kêu ông ngoại ). Trời tối sầm, mưa mù mịt, cái áo mưa dơi trống trước hụt sau, con ngồi phía sau vòng tay ôm chặt mẹ thủ thỉ, mai mẹ đón con sớm nghe mẹ, mẹ nghe nước mưa hòa lẫn nước mắt mẹ đang tuôn. Mẹ biết công việc của mẹ đã ngốn quá nhiều thời gian dành cho hai chị em con. Mẹ luôn thấy mình có lỗi. Nhưng mẹ cũng thấy mẹ đã rất nỗ lực để tạo dựng cho hai đứa một cuộc sống tuy không bằng ai nhưng cũng không thiếu thốn, vất vả. Mẹ luôn tâm niệm, tuổi thơ của mẹ đã thiếu thốn mọi thứ, thiếu cả sự thương yêu, nên hễ làm được gì cho hai đứa mẹ đều cố. Và đáp đền cho mẹ là hai đứa đã lớn lên dù thiếu bóng dáng ba con trong nhà nhưng vẫn học hành chăm chỉ, thi đâu đậu đó. Và điều mẹ vui nhất là hai đứa luôn quấn quýt bên nhau.
Mẹ biết có nhiều khi con không bằng lòng vì mẹ quá nghiêm khắc trước những đòi hỏi của con.Mẹ sinh ra con nên mẹ hiểu tính nết con. Mẹ cho con cả cuộc đời của mẹ được thì mẹ không tiếc với con bất cứ thứ gì. Nhưng mẹ muốn con phải hiểu rằng, cái gì mà mình đạt được quá dễ dàng thì nó không có giá trị bền lâu. Con sẽ “cả thèm chóng chán”. Mẹ không muốn những thứ phù phiếm làm ảnh hưởng đến tính cách của con vì con là con gái của mẹ. Hồi con còn nhỏ, mẹ hay đánh đòn con những lúc con hư, nhưng đêm về mẹ lại khóc một mình. Mẹ đau vì đã đánh vào chính da thịt của mình. Nhưng nếu mẹ không nghiêm khắc dạy dỗ, nhỡ lớn lên con hư, lúc đó chắc mẹ không chỉ đau lòng thôi đâu, Bầu của mẹ.
Mẹ biết nhiều lúc mẹ thiên vị em Bí hơn con. Mẹ biết con không vui. Nhưng mẹ mong con hiểu cho mẹ. Con có quãng thời gian có ba mẹ chăm sóc, yêu thương, còn khi em Bí mới bước chân vào lớp Một- nhà mình đã vắng bóng ba con. Mẹ giao em Bí cho dì Út chăm và lao đi làm kiếm tiền nuôi hai đứa. Mẹ ít có thời gian ở bên em. Lúc đó nhà mình khó khăn lắm. Một mình mẹ vừa làm kiếm tiền nuôi hai đứa vừa lo trả nợ nhà. Suốt nhiều năm liền, mẹ không có ngày chủ nhật. Chính vì vậy mà mẹ hay chìu em Bí, nghĩ rằng đó là cách mẹ bù đắp những thiếu hụt về tình cảm cho em. Con hãy nghĩ và thương em hơn, nghe con.
Chắc con không biết là khi một người phụ nữ mà vừa làm mẹ, vừa làm ba thì khổ như thế nào đâu con. Nhiều lúc mẹ chênh chao, nhiều lúc mẹ thấy kiệt sức. Nhưng chỉ những lúc ấy thôi rồi mẹ lại vịn vào hai đứa đứng dậy và tự làm mọi thứ, tự sắp xếp cuộc đời của mình để dành tâm sức nuôi hai đứa con khôn lớn. Và mẹ đã làm được điều đó. Hôm nay khi con 21 tuổi, mẹ có thể tự hào nói với con, mẹ đã vượt qua chính mình và có hai đứa con là bạn đồng hành trong cuộc trường chinh này.
Từ nay, mẹ giao em Bí cho con.Coi như con chìa vai ra gánh đỡ một phần gánh nặng cho mẹ. Mẹ mong con thay mẹ lo cho em học hành, chăm sóc em vì em dại hơn con. Dù hai đứa ở trong đó cách mẹ gần 1000 cây số nhưng mẹ vẫn thấy an lòng vì con gái của mẹ đã 21 tuổi, đã có thể làm được những điều lớn hơn mẹ nghĩ. Mẹ chỉ có thể đi cùng con một phần cuộc đời chứ không thể đi cùng con mãi được, do vậy mẹ muốn con mạnh mẽ hơn, biết những gì cần học, cần làm để tự trang bị mọi thứ cho mình.
Hãy sống ngay thẳng, tự trọng , bớt phù phiếm và tự thu xếp để cuộc sống của mình đàng hoàng, tươm tất cả khi ở trong nhà lẫn lúc con đi ra ngoài xã hội. Mẹ luôn mong mỏi điều ấy, Bầu của mẹ!