Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Với tôi, Đà Lạt. . .

Tôi gắn bó với Đà Lạt từ thuở nào, chính tôi cũng không biết rõ. Chỉ biết rằng - từ trong sâu thẳm nỗi nhớ của tôi, Đà Lạt luôn hiển hiện với con dốc đầy hoa dã quỳ vàng , những chiếc cổng phủ kín hoa dại, hoa leo dắt tôi vào những ngôi nhà đẹp đựoc xây dựng từ nhiều thế kỳ trước tọa lạc trên những đồi thông quanh năm vi vu cùng gió ngàn như ẩn chứa trong đó nhiều điều bí ẩn .
 Mỗi năm vài lần, hễ có dịp về SG họp là tôi lại kiếm cớ chuồn lên Đà Lạt .Và năm nào cũng vậy, cứ đến sinh nhật mình, tôi và nhóc con - hai chị em lại lóc cóc ba lô, áo ấm, máy ảnh mua vé xe nhảy lên Đà Lạt . Như một chốn quen, hai chị em lên Đà Lạt chỉ để ngồi lại chỗ ngồi quen thuộc trong góc quán cafe bên bờ hồ Xuân Hương. Ngồi ở một góc quán ngắm phố phường, nói với nhau những chuyện mà chỉ có hai chị em mới hiểu rồi cười . Cuộc sống dường như nhẹ nhàng hơn. Mọi vướng bận dường như được rũ bỏ để tôi đựoc trở về lại chính mình với tiếng cười trong trẻo, vô lo.
Với tôi, Đà Lạt gần như hội đủ những điều mà tôi thích - chính vì vậy mà sự gắn bó đó còn hàm chứa những yêu thương. Tôi thích hoa cỏ , thích đi lang thang và thích ngắm những ngôi biệt thự cổ có kiến trúc đẹp với những giàn hoa leo quanh rào. Đà Lạt cho tôi những thứ mà tôi yêu thích và chính điều đó thúc giục tôi trở lại.
Có lẽ tôi không sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt lại là một điều hay. Vì tôi không chứng kiến những đổi thay mà theo những cư dân ở thành phố này thì những thay đổi đó ngày càng làm Đà Lạt xấu đi. Với tôi, Đà Lạt chỉ cần giữ được những gì mà tôi yêu thích là đủ. Và tôi chỉ mong sao những năm tháng tiếp theo, mỗi lần trở về Đà Lạt, trong tôi vẫn giữ mãi những niềm yêu thích và sự trong trẻo trong tâm hồn như những gì tôi đã có với Đà Lạt trong những tháng ngày đã qua.



Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Mưa

Đang mùa mưa dầm, vừa mưa vừa lạnh, chán hết cả người vì thời tiết ẩm ương. Ai thích mưa kệ ai,mình ghét nhất cái mùa này. Cái sàn nhà mới lau sạch tinh, chỉ cần bọn nhóc vào ra hai lượt, thêm thằng Mốc chạy ra chạy vào ngóng chủ là nhớp nháp, ướt át, chỉ khổ thân dì Út lại càm ràm. Cả tháng nay, cửa sổ phòng mình đóng chặt vì mưa và gió. Đêm nằm nghe mưa lộp độp trên mái tôn nhà hàng xóm, nghe gió rít giần giật cánh cửa sắt trên phòng giặt lại thấy lo lo, buồn buồn. Cứ sợ có cái gì hư hỏng, mà lại hư ngay mấy ngày mưa này thì chán lắm lắm. Hôm qua cái bóng đèn phòng tắm bị cháy, mình cứ loay hoay đi ra đi vào ko dám sửa vì sợ giật điện. Hồi nhỏ mình bị giật điện một lần nên ám ảnh. Cứ mỗi lần nhớ cái cảm giác cả thân mình bị hút mạnh vào dây điện là sợ tím tái nên ko dám đụng vào bất cứ vật gì liên quan đến điện. Phòng tắm mà ko đèn thì coi như thôi, đành nhờ tên bảo vệ cơ quan mua bóng đèn mới lên thay dùm chị.Trời mưa dầm , đi lại vất vả,ướt át mà nhờ ai , mình thấy áy náy quá thể.
Chắc phải qua tết thì mới có nắng. Cứ nghĩ tới cái bầu trời xám xịt, âm u là thấy nản. Cả tuần rồi công việc bận đến mức ko có thời gian để nấu mấy món mình thích . Mấy ngày mưa dầm này mà ở nhà lụi hụi đúc bánh xèo, làm nem rán hay nấu chè lục tàu xá rồi mấy mẹ con ngồi xì xụp vừa làm vừa ăn thì khoái lắm đây. 
Lại vèo một năm. Sao thời gian đi nhanh quá. Mới đó đã hết một năm. Lục trong tủ bếp, vẫn còn mớ miến, mớ mứt gừng và mấy chai rượu còn sót của tết , vậy mà gần tết lại rồi sao? 

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Bí là chiến sĩ Hải quân

6 giờ sáng nay (6.8) tại quảng trường 2.9, sau buổi lễ xuất quân khá ấn tuợng - chiến sĩ Bí cùng với 77 đồng đội của mình đã chính thức lên đừong nhập ngũ, tham gia trại hè " Học làm nguời có ích " tại Vùng 3 Hải quân.
 Tối hôm qua cả nhà như vui lây với sự háo hức của Bí.. Ngồi xếp đồ vào ba lô cho em, chị Bầu dặn em hết cái nọ đến cái kia." Bí nhớ đừng bỏ quên đồ,  làm cái gì cũng cất cẩn thận chứ mất là ko có cái mà dùng, ở nhà có nguời nhắc chứ ở quân truờng ko có ai nhắc Bí đâu nghe". Lúc đi ngủ, chị Bầu cứ ôm riết em rồi nói giọng rất tình cảm" Mai Bí đi , ở nhà chị Bầu nhớ lắm đây!". mẹ nghe mà cũng thấy rưng rưng.
5 giờ sáng Bí đã thức dậy. Tác phong nhanh nhẹn, gọn gàng. Quân trang, quân phục chỉnh tề. Chị Bầu làm cho em Bí tô mì ăn cho ấm bụng, sợ em đói ko có gì ăn dọc đường. Cả nhà cùng đi tiễn chiến sĩ Bí lên đừong nhập ngũ.
Lúc tiễn các chiến sĩ lên xe về huấn luyện ở quân trường, có nhiều đôi mắt đỏ hoe, các bé lần đầu tiên xa mẹ khóc rấm rứt, các mẹ vừa khóc vừa dặn dò con. Bí ko khóc, Bí là chiến sĩ Hải quân mà lại khóc à?
 Chúc Bí lên đừong vui vẻ, nhớ thu thập thông tin để về kể cho cả nhà nghe nhé, con gái! Mẹ, dì Út và chị Bầu nhớ con.
Mẹ BB sẽ cập nhật thông tin từ quân trường để cung cấp cho các cô , các bác, các chú tham khảo nhé!
Chiến sĩ Bí lần lựot chụp ảnh với các thành viên trong nhà:
Chị Bầu và chiến sĩ Bí
Mẹ dặn dò chiến sĩ Bí phải ăn ngủ theo điều lệnh
Mẹ và chiến sĩ
Dì Út với "cục cưng" của mình
Bí và đồng đội
Con đi nghe mẹ!

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

Khi con 18

Hôm nay 3.8. con gái của mẹ - chị Bầu của em Bí - đã bước qua tuổi 18. Tuổi 18 đến nhanh quá phải ko con gái? Bởi trong mẹ, con luôn là bé Bầu - mới hai tháng đã biết lật,  ba tháng biết bò,  bốn tháng đã biết chồm rồi ngồi lên và  tới chín tháng con đã tập đi lựng chựng. Con là cái đứa phát triển nhanh mọi mặt, chỉ có mỗi tội ăn là chậm. Mẹ nhớ hồi con mới bập bẹ tập nói, ai hỏi bé Bầu là con ai, con cố nói tên mẹ cho tròn chữ mà mãi vẫn chỉ có mấy chữ cái  " con của mẹ Ki E".  Nhà mình ở nhà tập thể, lại trên gác nên quanh năm thiếu nắng, thiếu gió, con bị bệnh viêm phế quản thừong xuyên nên gầy nhom như que củi. Mẹ nhớ hoài câu nói của chú Cuơng lúc con đựoc 6 tuổi và lần đầu tiên đựoc đi Hà Nội , " Bầu đại diện cho hãng tăm tre VN ra thăm thủ đô".

Còn bây giờ con đã là một thiếu nữ phổng phao, khỏe mạnh, cao 1,68mét, nặng những 56kg. So với bạn bè cùng trang lứa, con cao hơn, khỏe hơn và xốc vác hơn. Con làm lớp phó nên mỗi đợt sinh hoạt lớp, hay có sự kiện gì, cô giáo chủ nhiệm lại giao cho con điều hành các hoạt động. Trong hội thi " Khi tôi 18" của TP Đà Nẵng tổ chức, mẹ đã có mặt trong đêm chung kết và cảm thấy vui khi con nhanh nhẹn, linh hoạt trong các tiết mục tham gia hôi thi và đội của con đã giành giải Nhất toàn đoàn. Con gái mẹ lớn thật rồi. " Bầu của mẹ đã 18 tuổi kia mà!. Mẹ bận công việc nên ít có thời gian trò chuyện với con. Nhưng con luôn là nguời mà mẹ sẻ chia mọi thứ, con vừa là con gái vừa là một nguời bạn để mẹ có thể tâm sự mọi chuyện mà ko e ngại bất cứ điều gì, phải ko con gái?

 Dẫu còn nhiều thứ phải dạy cho con để con trở thành một công dân tốt, một ngừoi có ích cho xã hội, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, mẹ rất vui khi con biết chăm sóc và quan tâm đến mọi người. Con thích tìm tòi cách nấu các món ăn mới để nấu cho mẹ, cho dì và em Bí thuởng thức.   Em Bí thích ăn các món chị nấu và luôn ngưỡng mộ chị Bầu. Và từ nhỏ đến giờ, chị Bầu luôn là nguời đựoc em Bí nguỡng mộ vì chị Bầu học giỏi, biết nhiều thứ và điều quan trọng hơn hết là đi chơi đâu cũng dắt em theo.

 Mẹ yêu con và mong muốn con chín chắn hơn nữa trong suy nghĩ con nhé! Năm nay là năm cuối cùng của tuổi học trò, sang năm con sẽ bước sang một giai đoạn mới, mẹ mong con hãy tự tin bước về phía truớc. Tuơng lai chờ đón con, nhưng tuơng lai cũng sẽ khép cửa nếu con ko biết tự trang bị cho mình những điều căn bản nhất để sống và làm người. Mẹ yêu con,  chị Bầu của cả nhà!

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Chiều trên phá Tam Giang

Đã nhiều lần đến Huế, nhưng với tôi cái tên phá Tam Giang vẫn còn như xa lạ bởi chỉ nghe chứ chưa một lần bước chân xuống thuyền để đựoc lênh đênh trên sóng nước Tam Giang. Phá Tam Giang - chỉ cái tên thôi đã gợi mở một vùng sông nước mênh mang và khá hiểm trở như câu ca xưa gắn liền với cư dân xứ Huế :  “Thương em anh cũng muốn vô. Ngại truông Nhà Hồ, ngại phá Tam Giang”.

Từ Huế, xe chúng tôi chạy chỉ chừng 15km, đi theo hướng ra cửa biển Thuận An một vùng đầm phá rộng lớn hiện ra trước mắt với sóng nước khoáng đạt và  gió thì vô cùng hào phóng. Tam Giang là nơi giao hòa dòng chảy của 3 con sông : sông Hương, sông Bồ và sông Ô Lâu. Và Tam Giang như  mang cả những nét đẹp hiện hữu của từng dòng sông ấy. Cái dịu dàng, xanh thẳm và mê đắm của dòng Hương Giang. Sự hiểm nguy và mạnh mẽ của dòng sông Bồ hay sự thất thường, trái tính của con nước dòng Ô Lâu.  Là hợp lưu của ba dòng chảy nên Tam Giang có đầy đủ các sản vật của một vùng sông nước miền Trung với tôm, cua, cá, nghêu , sò , ốc , hến. . . với một trữ lượng khá dồi dào và đây là nguồn sống chính của hàng nghìn hộ ngư dân đang sống dọc theo các vạn đò ven phá Tam Giang.

Con thuyền máy rời bến đưa chúng tôi khám phá sông nước Tam Giang vào một buổi chiều muộn .  Trên vùng sông nước mênh mông ấy  là nơi mà những cư dân làng chài mưu sinh . Thấp thoáng sau mũi thuyền là những chiếc nón lá nhấp nhô theo con nước. Những ngừoi phụ nữ mặt bịt kín chỉ chừa hai con mắt đang lom khom mò nghêu trên đầm. Chiếc thuyền rẽ sóng  chạy ven các nò cá, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp nụ cuời thân thiện của những người dân  đi đổ nò (  nò là một loại ống đan bằng tre dùng để bắt cá trên sông ). Duới chiếc nò lợp bằng tre vừa dỡ lên còn ròng ròng nước, mấy con cá bống, cá đối, cá hanh đang giãy đành đạch , mớ tôm búng tanh tách . . . trong ánh mắt hớn hở của những người chủ nò. Mớ cá tươi vừa mua đựoc  bắc lên bếp luộc và chấm muối tiêu chanh ăn  ngay giữa lòng thuyền.  Cá tôm, hay nghêu mua ở ngay trên đầm giá rất rẻ, nguời mua muốn trả bao nhiêu cũng đựoc, ko cò kè giá cả. Chiều muộn, mặt trời khuất sau màn mây, trời muốn chuyển mưa, người chủ thuyền vội vã cho mũi thuyền quay về bờ . Tôi tiếc vì ko chụp đựoc những tấm ảnh ưng ý với hoàng hôn trên phá Tam Giang. Hẹn một ngày trở lại với Chiều trên phá Tam Giang!

Một góc vạn chài ven phá Tam Giang

Chiếc thuyền nhỏ rời bến đưa chúng tôi khám phá sông nước Tam Giang

Những nụ cười rạng rỡ trước sự hào phóng của gió và sự khoáng dạt của sóng nước Tam Giang

Lấp ló sau mũi thuyền là những nò cá  của cư dân vạn chài ven phá Tam Giang

Chuẩn bị trút nò

thu hoạch

Mua nghêu tại chỗ và bắc bếp luộc ngay trên thuyền

Nghêu luộc chín chấm với muối tiêu chanh

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Ở nhà một mình

Đây là lần thứ hai mình ở nhà một mình từ khi có Bầu Bí. Lần trước, cũng vào dịp hè năm 2005, mình cho dì Út đưa Bầu, Bí đi Hà Nội trước và mình thu xếp đi sau. Mình còn nhớ y cái cảm giác cô độc, trống rỗng và mất niềm tin vào những gì mình đã đựoc dạy dỗ từ bé là  phải sống tốt, trung thực và biết đấu tranh cho cái đúng.  Và kết quả của sự đấu tranh không khoan nhuợng đó - 8g sáng ngày 8.6.2005, mình nhận cái án kỷ luật từ trên trời rơi xuống. Nguời nhận án kỷ luật là mình thì ko hề biết tại sao mình bị kỷ luật vì mình ko làm gì sai xét cả về công việc và lương tâm. Mình đã cố kiềm chế để ko rơi nước mắt khi nhận bản án (mặc dù mình là cái đứa mau nước mắt)  và cũng đã cố tươi tỉnh suốt cả ngày hôm đó để ko ai thấy mình thất vọng - thất vọng vì đánh mất niềm tin vào lẽ phải. Chiều hôm đó về nhà nguời trống rỗng, mở đựoc cánh cổng vô nhà, mình như ko còn một chút sức lực nào. Nhà vắng teo, cái cảm giác cô độc hay nói đúng hơn là đơn độc giữa cuộc đời xâm chiếm lấy mình. Ko dám gọi cho dì Út vì mình biết mình sẽ ko kiềm chế đựoc nữa, sẽ khóc và chắc chắn dì Út sẽ từ Hà Nội về lại Đà Nẵng. Mà như thế thì cuộc đi chơi hè của cả nhà sẽ mất vui. Mình ko muốn dì Út, Bầu Bí thấy mình thảm hại như thế.

Đóng cửa nhà, mình lang thang một mình ngoài bờ biển và bước chân vô định cứ men theo con sóng lên tận bãi biển Xuân Thiều. Hoàng hôn, biển vắng nguời, chỉ có mỗi mình ngồi trơ vơ trên cát. Trong tâm trạng ấy, mình đã lội xuống nước, lội ra xa đến lúc nước biển ngập đến ngang cổ, gần đến mũi mình mới chợt giật mình.  Nếu Bầu Bí về ko thấy mẹ, hai đứa sẽ ra sao? Ai sẽ lo cho con, nuôi con thành nguời nếu ko có mẹ. Dì Út chắc sẽ vật vã vì thưong chị, tấm thân gầy guộc vì bệnh tật ấy làm sao mà lo nổi cho hai đứa cháu thiếu mẹ. Chỉ nghĩ đến điều đó mình như chợt tỉnh cơn mê. Sao mình lại có thể yếu đuối đến thế? Cái con ngừoi mạnh mẽ, dám đương đầu với mọi chuyện của mình biến đâu mất rồi? Mình lắc mạnh cho nuớc biển trên mặt rơi hết xuống và quả quyết lội vào bờ. Mình ko thể yếu hèn đến thế. Nhất định mình sẽ làm lại, sẽ chứng minh cho mọi nguời thấy mình đúng, bằng chính sự quyết tâm của mình, nhất định thế! Mình lên bờ và đi bộ về nhà, tắm gội, xách xe đi ăn và về nhà ngủ một giấc với một tâm trạng nhẹ nhõm. Mình sẽ làm mọi thứ sáng tỏ, mình ko có quyền cúi đầu nếu mình đúng. Mình ko chỉ sống cho mình mà còn cho cả Bầu Bí. Hai đứa là niềm tin, chỗ dựa cho mình sống và làm ngừoi tốt. Mình đã vịn vào vai con mà đứng dậy. Và kết quả là mọi chuyện đã trở thành quá khứ khi BBT đã nhận ra mọi điều.  Anh Lê Hoàng - TBT đã nói với mình một điều gan ruột: "Ạnh biết anh đã không công bằng trong chuyện này.  Em hãy để mọi chuyện trôi qua nhé và hãy làm lại từ đầu. Anh hiểu và tôn trọng em. Cứ coi như chuyện vừa rồi là một khúc quanh trong cuộc đời và điều đó sẽ làm em vững vàng hơn trong đoạn đừong phía truớc, Kim nhé. Anh tin ở em". Mình đã làm lại mọi thứ để có một cuộc sống thanh thản như hôm nay. Ơn trời,con đã ko bỏ cuộc!

Lần này mình lại ở nhà một mình nhưng ko thấy cô độc. Mình đã có niềm tin vào cuộc đời. Mình cho Bầu đi Sài Gòn một mình, dù trong bụng cũng hơi lo lo. Hôm đưa con lên tàu, cả khoang 6 giường trống hoác ko có khách, chỉ có một mình con,  mình lo thắt ruột. Lỡ có đièu gì xảy ra với con, mà con lại là con gái mới lớn - thật sự mình ko dám nghĩ tới mà tâm trạng rối bời. Con ngồi một mình trên tàu, thỉnh thoảng mẹ lại gọi và cũng chỉ có một câu dặn dò: Cẩn thận nghe con. Tới ga Diêu Trì,con nhắn cho mẹ: Mẹ ơi, có nhà đó lên rồi , trai gái đủ cả, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Con gái của mẹ đi lần này vào SG là để cô Thảo đưa đi cho biết các truờng ĐH mà con dự định thi vào. Mẹ muốn con có sự chuẩn bị chu đáo truớc khi bước vào đời . Cố lên con nhé! Con gái yêu của mẹ.

Chiều nay dì Út và em Bí đã ra tới Hà Nội. Bác Trinh đón hai dì cháu về nhà. Mẹ gọi cho em  Bí, giọng em Bí reo vui. Mẹ nghe lòng mình rộn rã. Mẹ đã hứa hai đứa kết quả học tập giỏi mẹ sẽ cho đi chơi, và các con đã làm mẹ hài lòng. Mẹ yêu hai đứa lắm, Bầu Bí của mẹ!

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Em Bí vẽ tranh

Ở nhà ko ai có năng khiếu về hội họa. Mẹ lại càng ko vì lúc còn đi học, tới giờ vẽ là mẹ rất sợ. Hễ học môn địa lý có vẽ bản đồ, lần nào mẹ cũng lấy dầu hỏa thấm lên trang giấy vở rồi kê lên trên sách giáo khoa đồ lại. Học xong cấp hai, mẹ thở phào nhẹ nhõm vì ko phải lo lắng bị khống chế điểm vì môn vẽ.

Xem tranh hoặc chọn tranh treo tường, mẹ chỉ cảm nhận là tranh đẹp và thích, chứ ai mà hỏi sao đẹp thì mẹ bó tay, ko giải thích đựoc. Vậy mà em Bí lại mê vẽ và rất thích vẽ tranh. Hồi em Bí học lớp 6, lúc đi học về đạp xe ngang qua Hội Liên hiệp phụ nữ Tp ở góc đường Pasteur - Phan Chu Trinh thấy có trưng bày tranh vẽ của một họa sĩ, Bí ngừng xe lại vào xem và lân la xin thầy theo học. Thầy đồng ý cho Bí vào lớp và Bí là học viên nhỏ nhất của lớp Bột màu. Bí xin học đựoc rồi mới về thỏ thẻ xin mẹ, mẹ cho con đi học vẽ nghe mẹ. Mẹ kêu mẹ ko biết ai dạy, mà con có thích học vẽ ko, Bí thưa có và nói con xin đựoc thầy cho vô lớp rồi, mẹ ừ là chủ nhật con đi học.

Vậy là em Bí đi học vẽ. Mỗi tuần có một buổi sáng chủ nhật là đựoc rảnh, 7 g sáng Bí đã cặm cụi đạp xe đi, với lỉnh kỉnh màu vẽ, giấy và cọ. Bí học đựoc một tháng đã có thành phẩm đem về. Những bức tranh bột màu với nét vẽ còn nguệch ngoạc nhưng màu sắc khá lạ. Bác Trinh xem tranh Bí vẽ đã phải khen,con nhỏ này dùng màu rất mạnh tay, rất chuẩn ( bác Trinh vốn làm ở Xí nghiệp phim hoạt hình nên mới rành vụ này,chứ mẹ Kim thì chịu thôi)

Bí học xong lớp Bột màu, thầy chọn hai trong số mấy chục học viên theo học cho theo lớp Sơn dầu. Bí nói thầy khen con vẽ tốt,học sáng ý nên cho con lên lớp trước. Vậy là bắt đầu tốn kém hơn vì màu vẽ, giấy và tiền học phí cũng tăng hơn

Bí đi học rất chuyên cần, mỗi tuần có hai buổi học từ 5g đến 7g giờ tối nhưng ko bữa nào Bí về nhà đúng giờ. Sớm nhất cũng 8 g kém 15. Mẹ nhăn, dì Út nhăn, Bí nói để con vẽ cho xong bức tranh chứ tranh mà vẽ lỡ dỡ mất hứng lắm mẹ.

Tranh Bí đem về, mẹ thấy đẹp, dì Út cũng khen đẹp,còn chị Bầu thì đòi đi học vẽ. Chị Bầu thấy tranh em thì thích vậy thôi chứ ko vẽ được, tại chị Bầu giống mẹ cái khoản học vẽ.

Tranh sơn dầu này là Bí vẽ lại từ bức mẫu của thầy giáo. Bí nói con mới học lớp hai nên thầy cho chép tranh. Thầy nói phải học tới lớp bảy thì mới tự sáng tác đựoc. Mẹ Bầu Bí post lên cho cả nhà xem, thư giãn mắt nhé!

Còn đây là bức bột màu, Bí vẽ từ hồi còn học ở lớp dưới

 

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

Chợ phiên vùng cao


Khởi hành ở Sapa từ lúc 8 giờ sáng, mất hơn ba giờ ngồi trên ô tô qua  những con đèo cheo leo bên bờ vực phủ đầy sương mù, những vườn mận hoa nở trắng xóa như tuyết ,chúng tôi đến chợ Cán Cấu ( thuộc xã Cán Cấu) , huyện Si Ma Cai ở vùng biên giới tỉnh Lào Cai. Một phiên chợ rực rỡ sắc màu thổ cẩm của đồng bào dân tộc Hmông( ở vùng này ngừoi ta gọi là nguời Mông hoa vì căn cứ vào trang phục của các phụ nữ mặc  trên người- chân váy của các bà các cô đi chợ có hoa văn sặc sỡ ) . Chợ phiên Cán Cấu chỉ họp vào ngày thứ bảy hàng tuần, ngoài thổ cẩm là một trong các mặt hàng chính đựoc đưa ra bán tại phiên chợ cuối tuần này với các sắc màu thổ cẩm rực rỡ cả một sườn núi thì còn có nông sản ,rau xanh các loại và mía tím. Mía tím của vùng núi rừng Tây Bắc ngọt lừ và mềm múp, bảo đảm ai cũng khoái.
Điều làm chúng tôi thích thú khi đến phiên chợ này là bà , các cô gái nguời dân tộc Hmông khi đi chợ đều chọn bộ váy mới nhất của mình để mặc. Họ đến chợ không chỉ để trao đổi, mua bán hàng hóa mà đây là dịp để gặp gỡ, chuyện trò và thăm hỏi nhau. Các chàng trai, cô gái trẻ đến chợ để tìm bạn đời và từ xưa đến nay, chợ phiên là nơi tác hợp nhân duyên cho những cư dân sống trên những bản làng heo hút nơi thâm sơn cùng cốc này.
Có rất nhiều khách du lịch nước ngoài đến chợ phiên . Họ thuờng chọn mua thổ cẩm, hoặc lang thang góc nọ góc kia tìm những khuôn hình đẹp.
Chợ tan vào lúc qua trưa.  Thời gian ít quá nên chúng tôi chưa kịp thửong thức các món ăn của ngừoi địa phuơng, hơi tiếc một chút. Đành hẹn lần sau vậy.

Đến ch không ch đ buôn bán , trao đi hàng hóa mà còn là dp gp g nhau.

Các bà, các cô luôn chọn những bộ váy đẹp nhất, mới nhất để mặc đi chợ

Nhng sơn n ca vùng cao Si Ma Cai tươi tn trong b váy th cm truyn thng ca ngui Mông hoa , làm mình cht nh đến bài N cười sơn cước ca nhc sĩ Tô Hi
Theo m đi ch

Ngui ph n này đang ngi chờ người chng ca mình tnh rượu đ dt chng v nhà. Nếu lúc ch tan mà ngui chng vn còn say khướt thì ch đành phi vác chng lên lưng nga th v nhà.
Khách du lch đến ch phiên Cán Cu thung chn mua các loi th cm
Ch phiên vùng cao luôn là đim đến thu hút rt đông khách du lch Châu Âu khi đến Vit Nam
Đây là ta ba lô đến t TP H Chí Minh : M Beo
Còn đây là M Bu Bí gia nhng ngoi ph n Mông ti ch phiên Cán Cấu.