Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Cái ôm

Sáng nay mình chuẩn bị đi làm, tự dưng Bí ôm chặt mẹ, ôm lâu thật lâu mới buông mẹ ra. Cái ôm chặt của con làm mình nhớ mẹ quá. Mình chưa bao giờ ôm mẹ như Bầu , Bí ôm mình. Từ nhỏ, lúc mới biết đi, biết chạy rồi biết leo trèo, quậy phá, mình ngủ với chị Nga. Mẹ có con Út . Khi con Út biết đi , biết nói thì cũng ngủ với chị chứ mẹ không ở nhà . Mẹ là người ham việc nên đi suốt. Khi thì về quê ngoại cấy lúa, làm cỏ rồi ở luôn đến vụ gặt. Hết mùa gặt thì mẹ lên Nam Ô làm lá chuẩn bị cho mùa bánh ú tro mùng 5 tháng 5. Ở nhà nhớ mẹ, mình hay ôm cái áo của mẹ ngủ. Riết rồi quen với sự vắng mặt của mẹ. Mọi chuyện mình tự lo từ ăn, mặc đến học hành. Và cũng quen luôn với việc chưa bao giờ được mẹ ôm, mẹ vuốt ve.
Cứ như thế mình lớn dần lên. Và cũng không hay thể hiện tình cảm với ai bằng cái ôm. Mình nhớ hồi học lớp Ba, mùa lụt về được nghỉ học. Con Út được má lớn mua cho đôi dép nhựa màu hồng rất đẹp. Mình thì tính tình, tướng tá như con trai nên má toàn mua dép con trai cho mình mang. Mình thèm mặc áo đầm, mang dép con gái lắm mà không bao giờ được hài lòng. Mình mang đôi dép của con Út đi lội nước lụt. Nước chảy xiết, ngang qua đường trôi mất đôi dép,. mình sợ quá nhảy ùm xuống chỗ xoáy để tìm dép. Uống cả bụng nước mà dép thì trôi mất tiêu, may mà có bác đi cất rớ ngang qua, thấy con Út kêu khóc quá nên nhảy xuống ruộng vớt mình lên. Ướt mem hết áo quần nhưng sợ quá, không dám về nhà, hai chị em ngồi miết ngoài ruộng . Tối thui mẹ đi tìm dắt cả hai đứa về nhà. Mình bị ba đánh cho một trận bằng cán chổi lông gà. Đau lắm nhưng mình không khóc vì biết lỗi. Ba dánh xong bắt quỳ gối nơi góc nhà. Trong bụng mình nghĩ, hay là mình lại ôm ba xin lỗi, chắc ba sẽ tha cho. Nghĩ thì nghĩ nhưng không dám làm. Và cái sự nghĩ đó theo mình suốt những tháng năm còn lại. Đến khi ba mất, mình vẫn chưa bao giờ dám ôm ba.
Mình quen với chuyện tự lo mưu sinh để được đi học . Quen với những cái nguýt háy, những lời la mắng. Quen với việc chăm cả đàn heo, lo bằm chuối , nấu cám từ lúc trời còn mờ tối khi thiên hạ còn say ngủ. Quen với rổ bánh ít, bánh tráng khoai bán ở bến đò Cẩm Kim để kiếm ít tiền chợ phụ ba. Và lớn dần lên, mình quen với việc sống mà không dám thể hiện tình cảm với ai, vì mặc cảm, vì đủ thứ không tên khác.
Bây giờ khi mẹ đã qua đời, ba thành người thiên cổ, mình thấy ân hận. Mỗi lần nghĩ đến mắt mình lại cay cay, dù mình đã lo cho mẹ đầy đủ, mình đã làm tròn nghĩa vụ của đứa con với người sinh ra mình, nhưng sao mình lại có thể không ôm mẹ một lần, dù chỉ để nói với mẹ là con thương mẹ lắm. Con day dứt lắm, mẹ ơi!