Tôi gắn bó với Đà Lạt từ thuở nào, chính tôi cũng không biết rõ. Chỉ biết rằng - từ trong sâu thẳm nỗi nhớ của tôi, Đà Lạt luôn hiển hiện với con dốc đầy hoa dã quỳ vàng , những chiếc cổng phủ kín hoa dại, hoa leo dắt tôi vào những ngôi nhà đẹp đựoc xây dựng từ nhiều thế kỳ trước tọa lạc trên những đồi thông quanh năm vi vu cùng gió ngàn như ẩn chứa trong đó nhiều điều bí ẩn .
Mỗi năm vài lần, hễ có dịp về SG họp là tôi lại kiếm cớ chuồn lên Đà Lạt .Và năm nào cũng vậy, cứ đến sinh nhật mình, tôi và nhóc con - hai chị em lại lóc cóc ba lô, áo ấm, máy ảnh mua vé xe nhảy lên Đà Lạt . Như một chốn quen, hai chị em lên Đà Lạt chỉ để ngồi lại chỗ ngồi quen thuộc trong góc quán cafe bên bờ hồ Xuân Hương. Ngồi ở một góc quán ngắm phố phường, nói với nhau những chuyện mà chỉ có hai chị em mới hiểu rồi cười . Cuộc sống dường như nhẹ nhàng hơn. Mọi vướng bận dường như được rũ bỏ để tôi đựoc trở về lại chính mình với tiếng cười trong trẻo, vô lo.
Với tôi, Đà Lạt gần như hội đủ những điều mà tôi thích - chính vì vậy mà sự gắn bó đó còn hàm chứa những yêu thương. Tôi thích hoa cỏ , thích đi lang thang và thích ngắm những ngôi biệt thự cổ có kiến trúc đẹp với những giàn hoa leo quanh rào. Đà Lạt cho tôi những thứ mà tôi yêu thích và chính điều đó thúc giục tôi trở lại.
Có lẽ tôi không sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt lại là một điều hay. Vì tôi không chứng kiến những đổi thay mà theo những cư dân ở thành phố này thì những thay đổi đó ngày càng làm Đà Lạt xấu đi. Với tôi, Đà Lạt chỉ cần giữ được những gì mà tôi yêu thích là đủ. Và tôi chỉ mong sao những năm tháng tiếp theo, mỗi lần trở về Đà Lạt, trong tôi vẫn giữ mãi những niềm yêu thích và sự trong trẻo trong tâm hồn như những gì tôi đã có với Đà Lạt trong những tháng ngày đã qua.