Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2007

Chuyện của tôi

Lâu lắm rồi, từ ngày có blog đến nay, mình ko viết một chữ nào. Hai bài viết đầu tiên trên blog là của Bầu. Nó viết thay cho mẹ, nhưng bây giờ thì con bé đã biết tự lập blog riêng, và kiên quyết không cho mẹ đọc blog của mình. Hic.
Chiều nay nói chuyện với Tiến Hùng về những bức xúc mà mình đang chịu đựng. Hắn cười hề hề và khuyên mình: " Chị đi đâu một chút đi, ra biển chẳng hạn , rồi quay về nhà , sẽ thanh thản hơn. Nếu muốn khóc, chị cứ khóc, nhưng đừng để những chuyện vặt ấy chi phối mình". Cái thằng tồ vậy nhưng rất tình cảm. Mình đã nghe lời hắn và mọi chuyện đã ổn. May mắn , mình còn có những đứa em đáng yêu.
Đã từ lâu rồi, biển là người bạn tâm tình của mình.Có chuyện gì ko nói được với ai, mình lại ra bờ biển ngồi một mình, nói với sóng , với những cơn gió. Và nhờ gió mang tâm sự của mình đi thật xa. Có những chuyện mà chỉ một mình ta biết, một mình ta nhớ và chẳng ai có thể chia sẻ được. Cám ơn biển đã nghe giùm những chuyện ko vui của ta. Ta và biển , không biết ai nhiều tâm sự hơn ai.
Nhớ lại những điều làm mình bực bội, mình lại tự giận mình. Cuộc sống luôn có những điều mình không ngờ nhưng nó lại xảy ra. Mà điều đó lại xảy ra từ những người mà mình luôn nghĩ là họ sẽ không bao giờ lại đối xử với mình như thế. Cuộc sống với mình luôn là những bất trắc. Phải cố mà chịu vậy, chứ biết làm sao. Phải cố vươn vai mà đứng chứ.
Mình nhớ hai câu hát trong Bài ko tên số 8 của Vũ Thành An: Ngày sau và nhiều năm sau nữa, có buồn nhưng vẫn chưa, bao giờ bằng hôm nay.
Mình đã rất buồn- nhưng thôi - ko nên buồn nữa. Lâu rồi đời mình cũng qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét