Hôm nay là buổi học đầu tiên của Bầu vào lớp 10. Cả mẹ và con đều nôn nao. Trưa mẹ về sớm, mâm cơm do Bầu nấu hôm nay ko ngon như mọi bữa. Sợ mẹ mắng, Bầu phân trần: Lỗi tại con . Tại chiều nay là lần đầu tiên con mặc áo dài đi học nên con nôn nao, mẹ chịu khó ăn đỡ nghe mẹ. Mẹ cũng như con, cũng nôn nao và vui, buồn lẫn lộn. Con gái mẹ lớn thật rồi. Con vừa bước qua tuổi 16 được 21 ngày, tuy đã cao 1,65 mét, nặng hơn 53kg nhưng trong mẹ con vẫn là con Bầu ngốc nghếch, vẫn hay giành ăn với em Bí và mỗi lần bị mẹ đánh đòn là nằm im không dám nói đau dù nước mắt rơi lã chã.
Nhìn dáng con tự tin trong chiếc áo dài trắng bước vào cổng trường, mẹ nghe như trong lòng mình có chút gì đó tự hào. Con lớn lên khỏe mạnh, nhanh nhẹn và thông minh, là chỗ dựa cho em Bí, chừng đó đủ cho mẹ thấy hài lòng với những gì mẹ đã làm cho hai đứa, dù mẹ đã chịu nhiều gian nan, vất vả, thậm chí buồn tủi và những điều đó ko dễ gì chia sẻ với ai.
Dẫu phải lăn lưng ra cày để lo cho hai đứa , nhưng mẹ nhất quyết phải lo cho con và em Bí có một cuộc sống đàng hoàng, phải được học hành đến nơi đến chốn và phải được dạy dỗ những điều hay lẽ phải ở đời. Và vì thế mà mẹ rất lo lắng khi cuộc sống bây giờ có quá nhiều điều dễ tác động đến con. Lúc mẹ ở tuổi con bây giờ, mẹ đã phải bươn chải kiếm sống và tự nuôi mình ăn học. Cả ba năm học phổ thông trung học, mẹ chỉ có một bộ áo quần. Mẹ không dám chạy trong giờ học thể dục vì sợ rách mất bộ đồ đi học duy nhất ấy. Đến nỗi khi đi thi HS giỏi Văn lớp 12 toàn tỉnh, mẹ phải mượn chiếc quần tây của một đứa bạn học khác lớp. Chiếc áo dài trắng mà con mặc bây giờ là niềm mơ ước của mẹ suốt cả một thời con gái. Mẹ thèm biết bao được khoác chiếc áo dài trắng lên người để đến trường nhưng thời ấy khó khăn, đến ăn còn chưa đủ, sách học phải mượn bạn để chép thì bộ áo dài trắng mãi mãi là ước mơ mà mẹ ko thể nào với tới được.
Và bây giờ, những gì mẹ ko thể có được trong thời thơ ấu mẹ dành hết cho con và em Bí. Mẹ hứa dù có khó khăn vất vả đến mấy mẹ cũng chịu được, sẽ ko than thở , ko kêu ca, chỉ mong con và em Bí học hành nên người. Mẹ ko đặt kỳ vọng ở con và em Bí điều gì, chỉ hy vọng là hai đứa hiểu, yêu thương và nghe lời mẹ. Điều làm mẹ lo lắng nhất là làm sao dạy hai đứa nên người. Để sau này khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ vẫn yên tâm là hai đứa con mình có thể sống tự lập, không phải dựa dẫm vào ai, biết yêu thương những người chung quanh, biết cách sống không phải luồn cúi, nhịn nhục.
Mẹ yêu cả hai đứa như nhau, nhưng Bầu lớn hơn nên mẹ quan tâm nhiều hơn. Cuộc sống có quá nhiều điều làm mẹ ko yên lòng. Hãy biết tự chủ và học hành chăm chỉ con nhé! Thiên hạ có thể ngắm và suýt soa trước một gương mặt đẹp, một bộ áo quần đúng mode, một chiếc điện thoại đời mới , một chiếc xe xịn.... nhưng những cái đó ko làm nên một con người đúng nghĩa con ạ. Mẹ tin rằng con gái của mẹ hiểu tất cả những gì mẹ nói.