Tự dưng hôm nay trời lại đổ mưa, mưa kiểu mưa phùn xứ Bắc chứ không ào ạt như mưa rào ở Sài Gòn, cũng không kéo dài lê thê như mưa mùa đông ở xứ Huế làm mình chợt nhớ bài thơ Mưa xuân của Nguyễn Bính. Bài thơ mình đọc thuộc lòng và luôn nằm trang trọng trong một góc nhớ của mình.
Mưa xuân
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây luạ trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây luạ trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Ðoài cách có một thôi đê
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Ðoài cách có một thôi đê
Thôn Ðoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!
Mình em lầm lũi trên đường về
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày!
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Ðặng đi ngang ngõ
Ðể mẹ em rằng “hát tối nay”?
( Nguyễn Bính )Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Ðặng đi ngang ngõ
Ðể mẹ em rằng “hát tối nay”?
Bài này cũng là một trong những bài thơ em mê tít chị ạ, thời mới tập đọc, đọc bài thơ này trong một tuyển tập thơ của Nguyễn BÍnh, em đã thấy hay ơi là hay !. Đến khi biết thương thầm trộm nhớ, đọc lại càng hay ! Khi yêu da diết rồi lại thấy sao lại có bài thơ hay đến thế ? Bây giờ càng đọc lại càng thấm .Mới biết một bài thơ tình hay nó không bao giờ đi vào quên lãng chị nhỉ :-)
Trả lờiXóaMỉnh cũng rất thích thơ của Nguyễn Bính,lời thật giản dị mà lại rất tình cảm.Cũng đã đọc khá nhiều thơ của nhà thơ này...cảm ơn.
Trả lờiXóaem cũng thích bài ni lắm, trong sáng ghê luôn !!
Trả lờiXóa"Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Trả lờiXóaÐể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!"
Không có lời trách nào dễ thương và ...nặng nề đến như thế nữa.Làm lỡ cả một mùa xuân của người ta. :)
Em cũng thích bài thơ này .Bài thơ cực tình , cực xuân , cực quê nữa ...Tóm lại là hay ...cực. :D
Mưa Xuân sáng mười rằm tháng Giêng, trước sân chhùa Kim Liên. Tặng cô gái ngồi bên khung cửi :))
Trả lờiXóaChờ mãi en tri, chẳng thấy chi
Trả lờiXóaThế mà chị bảo viết en trì
Hôm nay nữa là năm bữa đợi
Chị ơi, cố rỗi viết en tri.
:))
Bài thơ đúng là " hay lạnh lùng " , nó thấm cả vào da thịt người ta những hoa xoan , mưa bụi , áo mỏng che đầu . . . Nhất là với người đã sống hoặc biết cảnh sống ở quê ngoài Bắc
Trả lờiXóa