Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012
Món Ruốc sả
Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012
Bầu vắng nhà
Vậy là Bầu đã xa nhà đúng 20 ngày. Bầu vào SG với cô Thảo để ôn luyện chuẩn bị cho kỳ thi ĐH sắp tới. Bầu đi mẹ nhớ, em Bí nhớ, dì Út nhớ, cả thằng Mốc cũng nhớ chị Bầu. Mỗi buổi mẹ đi làm về lại thấy thằng Mốc ngồi chầu hẫu ở bậc cầu thang nhìn ra với ánh mắt ngơ ngáo chứ ko cuống quýt chạy ra chạy vào mừng rỡ như những lần chị Bầu đi học về . Dì Út nói thằng Mốc chỉ nhớ chị Bầu thôi , vì chị Bầu hay nựng nó, còn chị Bí thì hay la mắng. Bầu đi vắng - phòng ngủ của Bầu trống trơn. Sáng nào, chiều nào mẹ cũng vào phòng Bầu xếp lại cái mền, kéo cái gối cho ngay ngắn rồi nghĩ lan man đủ thứ. Cái áo Bầu mặc, cái túi xách Bầu hay đeo đi học cũng làm mẹ thấy xốn xang. Mẹ suy nghĩ về con rất nhiều. Giá mà con hiểu được lòng mẹ.
Còn có hơn tuần nữa là con bước vào truờng thi rồi. Mẹ mong con tự tin, vững vàng.
Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012
Đảo Bé
Đầu trần, chân đất là hình ảnh quen thuộc của bọn trẻ ở đảo Bé dù mùa hè ở đây nắng như đổ lửa
Hoa dại ở đảo Bé có màu tím thật lạ. Hoa mọc thành từng vạt ven lối đi.
Những chiếc thúng chai mỏng manh là phương tiện mưu sinh hàng ngày của cư dân trên đảo
Dường như màu đỏ của hoa dâm bụt trên đảo Bé thắm hơn ở đất liền
Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012
Đọc lại Mưa xuân của Nguyễn Bính
Tự dưng hôm nay trời lại đổ mưa, mưa kiểu mưa phùn xứ Bắc chứ không ào ạt như mưa rào ở Sài Gòn, cũng không kéo dài lê thê như mưa mùa đông ở xứ Huế làm mình chợt nhớ bài thơ Mưa xuân của Nguyễn Bính. Bài thơ mình đọc thuộc lòng và luôn nằm trang trọng trong một góc nhớ của mình.
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây luạ trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Ðoài cách có một thôi đê
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Ðặng đi ngang ngõ
Ðể mẹ em rằng “hát tối nay”?