Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2008

Chị và em

Chị là một cô gái sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, xuất thân từ một gia đình buôn tơ lụa trên phố Hàng Ngang. Chị có làn da trắng mịn và một mái tóc đen nhánh dài ngang lưng với đôi mắt to tròn có ánh nhìn trong veo mà bất cứ cô gái nào cũng ước ao. Em là đứa con gái sinh ra lớn lên ở Hội An- một thị xã lặng lẽ đìu hiu ( ngày trước vốn được xem là thành phố dưỡng già chứ ko phải là một trung tâm du lịch nổi tiếng như bây giờ). Em tuy to con lớn xác nhưng tồ tuệch, bộc trực , chỉ được mỗi cái thật thà. Vào ĐH, cả khóa Báo 7 có đến 24 đứa con gái, nhưng cô nào cũng thấp bé nhẹ cân, chỉ có hai chị em to cao như nhau, lại cùng học chung lớp Báo viết nên chơi với nhau cho có bạn. Hai đứa ở hai vùng đất khác nhau, hoàn cảnh xuất thân khác nhau, vậy mà lại hợp nhau đến lạ. Chị ghiền cà phê, em ngày ba cữ cũng chìu .Chị thích lang thang, em cũng hay rong chơi. Chị hay cãi lý và thấy cái gì bất bình thì ko chịu được, em cũng ko thua khoản này. Và thế là hai chị em lúc nào cũng kè kè bên nhau cả lúc đi chơi lẫn trong lớp học. Hai đứa con gái to cao nhất lớp, lại hay chọn bàn đầu để ngồi, nên luôn là đối tượng theo dõi của các thầy. Thầy nào mà giảng bài hay thì luôn chọn hai đứa để biết bài giảng của mình có nhập tâm học trò hay ko. Còn các thầy trẻ, yếu bóng vía, hễ giảng bài có va vấp gì, nhìn con chị nhấm nháy con em là biết ngay là mình đang bị học trò soi. Hôm nào bài giảng chán, hai chị em nháy nhau chuồn đi uống cà phê hoặc trốn về phòng ngủ là y như rằng lớp bị thầy giáo CN chửi. Vậy mà chưa bao giờ hai chị em bị lớp trưởng phiền hà, bởi hai đứa đều là chỗ dựa tin cậy của cả lớp cả về các mặt.
Con em ở xa nhà, mỗi năm chỉ về được hai lần vào dịp hè và tết. Mà những năm ấy, Hà Nội khó khăn. Bếp ăn tập thể của trường chỉ có canh toàn quốc và vài ba miếng thịt Tam tạng ( đậu hũ kho thịt mỡ ). Con em luôn thèm đủ thứ, vậy là con chị tha lôi đủ thứ ở nhà vào từ mớ dưa cải, hũ cà muối cho đến bịch ruốc thịt. Cứ hễ thứ bảy, con chị lại còng lưng chở con em nặng hơn 60kg hơi trên đoạn đường hơn 8 cây số từ Cầu Giấy về nhà để hắn được ăn uống bù lại. Bố mẹ kêu con em là con nuôi và hai đứa em của chị coi con em như người nhà, vậy là đứa con gái mồ côi cha , thiếu tình yêu của mẹ lại có thêm một gia đình ấm áp. Mùa đông, Hà Nội rét như cắt da, con em ko quen chịu lạnh, hai chị em cùng kích cỡ áo quần, vậy là con chị có cái áo ấm nào đẹp cũng nhường cho em; có đôi giày mới biết con em thích, cũng để em đi trước. Con em quen được chị mình nhường nhịn,hễ thích cái gì là cứ cười cười ko nói, chị quen tính em nên luôn chịu phần thiệt về mình.
Lần đầu tiên con em đưa chị về quê cũng là lần thực tập đầu tiên của khóa. Hai chị em lăn suốt một tháng trong cái nắng như thiêu của mùa hè miền Trung. Con em là dân Hội An gốc, vậy mà đến khi đưa chị về nhà, hai đứa lang thang trong cái nắng gay gắt ban trưa để tìm góc chụp ảnh. Thấy chị mình xuýt xoa trước từng căn nhà cổ, góc phố rêu, lúc đó con em mới thấy Hội An của mình thật giá trị. Kết thúc một tháng thực tập ở báo QN-ĐN, chị đâm ra mê Hội An và hứa với em năm nào cũng sẽ về thăm Hội An . Bốn năm học vèo trôi, ngày đưa con em ra ga Hàng Cỏ về lại quê nhà, cả nhà chị kéo nhau ra ga. Chuyến tàu hôm ấy dường như ko muốn kéo còi.
Ra trường, mỗi đứa một cơ quan. Con em lấy chồng rồi sinh hai đứa con gái với bộn bề lo toan chuyện cơm áo. Còn chị vẫn một thân vừa làm việc ở một tờ báo ngành vừa một mình toan lo cho cả bố mẹ già và hai đứa em ăn học. Rồi bố qua đời, mẹ một ngày già yếu, cậu em là giảng viên trường ĐH Kinh tế QD HN cứ hết đi học khóa này đến tập huấn khóa khác ở nước ngoài. Cô em út tốt nghiệp ĐH, đi làm rồi lấy chồng. Chị gánh vác hết việc nhà cho các em rảnh rang lo chuyện của mình. Rồi cứ thế, tuổi xuân của chị dần trôi. Nhiều người theo đuổi chị cũng lần lượt ra đi. Con em thương chị và rất sợ chị buồn nhưng hắn ko thể làm gì khác. Trên đời này , hắn chưa sợ bất cứ ai. Hắn là đứa ngang ngạnh, có thể cãi phăng mọi điều nếu thấy sai. Nhưng với chị, hắn luôn sợ bị mắng và ko hề cãi lại chị. Chị đã có nhiều nỗi buồn, hắn ko dám làm chị buồn thêm. Dù biết rằng chuyện hôn nhân của hắn tan vỡ làm chị hắn buồn ko ít. Con em đã nhẫn nhục nghe chị chửi mắng dù biết mình ko làm điều gì sai . Và rồi sau một thời gian, chị biết mình mắng oan em . Con em ko dám nói gì chị mình, chỉ nước mắt lưng tròng và hắn biết chị hắn cũng đang khóc.
Bây giờ, dù gì thì con em cũng hơn chị mình nhiều thứ. Con em có một mái nhà riêng với hai đứa con gái. Dẫu phải vất vả toan lo chuyện cơm áo, nuôi dạy con nhưng con em cũng hạnh phúc vì mình có chỗ để dựa khi về già. Còn chị, đã ở bên kia dốc cuộc đời vẫn chưa có gì riêng của mình. Chị vẫn lặng lẽ đi về, vẫn cười nói hàng ngày, nhưng con em biết chị mình có lắm nỗi âu lo và chỉ biết thương chị mà ko dám nói gì.
Hôm nay chị bước sang tuổi 51. Nhìn mái tóc chị có thêm nhiều sợi bạc chứ ko còn đen nhánh như ngày xưa ấy, con em nghe lòng mình nặng trĩu và nước mắt bỗng dưng lăn dài dù hắn ko hề muốn khóc.

4 nhận xét:

  1. Chị ơi, em đọc và đoán chị ấy chính là chị TT. Còn nhìn hình thì em lại ko nhận ra được. Vậy là em hiểu vì sao chị TT yêu Hội An rồi. TÌnh bạn của các chị tuyệt quá!

    Trả lờiXóa
  2. Đọc thấy cảm động lắm.Chả biết còm thế nào.

    Trả lờiXóa
  3. Cảm động và mừng cho Mẹ BB có 1 tình bạn tốt lành , vậy là cả hai chị em đều rất may mắn vì đã có nhau !

    Trả lờiXóa
  4. Lạ nhỉ , nhìn hai chị em giống nhau như chị em ruột . . .

    Trả lờiXóa