Lúc mẹ sinh Bí, nhà mình đang khó. Chia tách tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng, ba vào Quảng Nam, mẹ vừa mang thai Bí lại vừa tất bật lo cho chị Bầu. May mà lúc ấy dì Út thấy mẹ vất vả nên ở lại với nhà mình. Lúc mẹ sinh chị Bầu,mẹ được nghỉ hết bốn tháng . Còn Bí, mẹ chỉ nghỉ đúng một tháng . Nhằm lúc mang thai Bí , căn phòng tập thể nhà mình ở chỉ hơn 10m2 lại tối tăm, ẩm thấp, chị Bầu đau ốm suốt, vậy là mẹ vay mượn bạn bè mua miếng đất để làm nhà. Lúc mẹ sinh Bí , giá đô la lên vùn vụt, mẹ sợ ko trả nổi nên bao nhiêu tiền dành để nghỉ sinh ,mẹ trả hết. Vậy là Bí vừa đầy tháng, mẹ đã phải đi làm rồi. Thương Bí quá mà ko biết làm sao. Một mình mẹ xoay xở lo cho cả nhà , ko đi làm thì lấy gì mà trang trải hả con, nên phải cố.
May mà em Bí ngoan, dễ nuôi nên mẹ đỡ áy náy. Mẹ nhớ lúc mẹ cai sữa cho em Bí, cơ quan mẹ tổ chức đi tham quan phía Nam, vậy là mẹ đi hai tuần. Mẹ đi được hai hôm, gọi điện về nhà, nghe dì Út nói Bí ở nhà xem phim Cánh đồng hoang trên tivi, thấy em bé đang bú mẹ liền vùa khóc vừa chỉ tay vào màn hình nói ” của em Bí, của em Bí”, mẹ nghe mà xót cả ruột vì nhớ con.
Bí đi học rất hay bênh vực các bạn yếu thế,nên được bạn bè gọi là “ Bí đại ca”. Bí sẵn sàng đánh lộn với các bạn trai để bảo vệ bạn mình. Năm Bí học lớp Ba, lớp Bí có bạn My do bị sốt bại liệt hồi bé nên một chân của My bị tật. Một số bạn trong lớp hay trêu chọc My là què.Bí tức lắm. Có một bạn gái trong lớp bắt nạt My, bắt My mỗi ngày đi học phải nộp cho bạn ấy 2 nghìn đồng mới cho My chơi với. My khóc và kể với Bí, vậy là Bí dọa bạn kia không được bắt nạt My nếu ko Bí sẽ thưa cô rồi thưa lên thầy hiệu trưởng . Lời dọa của Bí có hiệu lực, bạn My thoát nạn và xem Bí như ân nhân.
Mẹ hay kể cho chị Bầu và Bí nghe chuyện hồi nhỏ của mẹ nên Bí nhớ. Có lần, giữa buổi mẹ đi làm về, thấy Bí đang đứng trên cái ghế và cúi người trên bếp ga chiên xúc xích. Người Bí thấp mà bếp lại cao, đứng trên ghế trông rất chênh vênh, mẹ hoảng quá la con, Bí cãi lại: Chứ mẹ kể hồi nhỏ mới lớp Ba mẹ đã phải gánh nước, nấu cơm cho ông ngoại; chừ con học lớp Bốn rồi mà, con có còn nhỏ đâu mà mẹ sợ. Mẹ chịu, không nói thêm được lời nào,chỉ nhắc con cẩn thận kẻo hỏa hoạn.
Bí lên lớp 6, vậy là nghiễm nhiên cái xe đạp của chị Bầu trở thành của Bí. Hôm đầu tiên nhập trường, Bí đòi đi một mình tới trường chứ ko chịu mẹ chở đi. Mẹ sợ con gái đi không quen, nên chạy xe theo sau, Bí khoát tay bảo mẹ đi làm đi . Nhìn Bí đạp xe giữa phố đông người, mẹ lo đủ thứ. Buổi chiều con về, cả mẹ và dì Út cùng thở phào.Vậy là yên tâm. Bí nói con lớn rồi mà.Đúng là con gái mẹ lớn thật rồi.
Hôm nay, con bước qua tuổi 12. Hãy luôn là em Bí ngoan của mẹ, của dì Út và chị Bầu nhé , con gái út!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét