Đêm qua nằm nghe mưa ầm ào trên mái, nghe tiếng gió rít qua khe cửa, gió giật giàn hoa giấy ràn rạt trước nhà , tôi lại liên tưởng đến những cơn bão sắp sửa tràn qua mà thấy lo trong lòng. Có lẽ trên dải đất hình chữ S này, không có nơi nào lại chịu nhiều thiên tai như vùng duyên hải miền Trung. Và cái nghèo cũng từ thiên tai mà ra. Hết nắng hạn đến mưa bão, chuyện mưu sinh không dễ dàng nên người miền Trung hay chắt chiu, dành dụm . Như con kiến mùa hè chăm chỉ tha mồi, tích cóp cái ăn cho những ngày mùa đông giá rét , người dân quê tôi cũng vậy. Ngày tôi còn nhỏ, hễ vào mùa hè, cá nam được mùa( cá cơm, cá nục), bao giờ má tôi cũng muối hàng chục hũ mắm cá cơm và cá thính để dành cho mùa mưa. Gạo thì trữ sẵn trong lu. Vào mùa mưa , chỉ cần có cơm và mắm là yên tâm, không sợ đói.
Ngày bé, ở cái tuổi “ chỉ biết ăn thôi chả biết gì ” tôi thích mưa bão. Bởi mưa to gió lớn thì được nghỉ học ở nhà , rúc trong chăn đọc sách và ăn bắp rang, rồi bày ra đủ thứ trò nghịch ngợm . Vốn là đứa hiếu động, cứ hễ có bão là tôi tìm mọi cách lẻn ra khỏi nhà , sục sạo hái trộm ổi, mãng cầu, ô ma( trong Nam gọi là trái lêkima, miền Bắc gọi là quả trứng gà) . . của nhà hàng xóm ( gió bão ai cũng ở trong nhà đóng kín cửa, tôi mặc sức mà tung hoành) , may mà chưa bị ai phát giác. Còn nước lũ tràn về thì nghỉ học dài ngày, tha hồ ngủ nướng , ăn no rồi lội nước đi bắt cá, bắt dế . . .Tôi nhớ có lần, hồi đó tôi đang học lớp 4, con Út được mẹ mua cho một đôi dép nhựa màu hồng rất đẹp. Tại tôi giống con trai nên ba tôi toàn may áo quần và dép con trai cho tôi đi. Tôi rất thích đôi dép đó nên hay mượn con Út mang ké . Chân tôi to, chân con Út nhỏ nên tôi chỉ đi vừa hai phần bàn chân. Con Út tiếc đôi dép nhưng sợ chị ko cho chơi cùng nên đành phải cho mượn. Sau mấy ngày mưa to, nước sông Thu Bồn tràn về. Hai chị em được nghỉ học. Tôi rủ con Út ra bờ sông lội nước lụt. Chân tôi đi đôi dép nhựa của Út. Nước mé sông chảy xiết, thèm lội nước quá, tôi thò chân xuống chỗ nước vừa lấp ló mép đường, ko ngờ chiếc dép tụt khỏi chân tôi trôi theo dòng nước. Sợ bị ba đánh đòn, tôi nhảy ào xuống dòng nước đang chảy để chụp lại chiếc dép, nước tràn qua mặt tôi , cuốn tôi trôi cách bờ hơn hàng sải tay. Trời ạ, may quá lúc đó có một bác nông dân đi cất vó ,thấy vậy nhảy xuống kéo tôi vào bờ. Con Út trên bờ sợ chết điếng, khóc ko ra tiếng. Tôi thoát chết, áo quần ướt sũng, đôi dép trôi mất, sợ ko dám về nhà. Chiều tối mẹ tôi ra sông tìm hai chị em dắt về, lúc ấy mới phát hiện bị mất đôi dép nhưng ko hề biết tôi sém chết đuối( tôi dặn con Út ko được nói – và đến bây giờ chuyện đó vẫn được giữ kín, con Út ko dám nói với ai bao giờ) . Tôi bị ba tôi đánh một trận nhớ đời vì tội trốn nhà đi lội nước lụt để trôi mất dép của em. Tôi nghiến răng chịu đau mà ko khóc. Chỉ thương con Út mất đôi dép đẹp.
Tôi lớn lên và quen dần với những mùa mưa bão qua đời mình. Mỗi năm lại chồng chất thêm nỗi lo. Tôi đâm ghét mưa và sợ bão. Hồi Bầu còn đi nhà trẻ, nhà chỉ có hai mẹ con , mùa mưa đưa con đi học là một cực hình. Chạy xe mưa tạt trước tạt sau ướt cả mẹ lẫn con. Buổi chiều mới 5 g trời đã tối sầm. Xong tin bài ở cơ quan lại sấp ngửa trở về đón con. Có bữa mẹ đón trễ, Bầu ôm ba lô đứng chờ mà miệng mếu xệch. Đón được con về, nấu cho con ăn xong mẹ lại tất tả giặt áo quần, ủi cả giờ đồng hồ áo quần mới chịu khô để mai con có áo đi học. Nghĩ lại mà sợ. Hễ có bão thì còn sợ hơn.Làm phóng viên thời sự , mưa bão phải xông trận, mà con thì ko ai đón, gửi hàng xóm thì ko yên tâm, nghĩ lại thời ấy, tôi vẫn còn rùng mình.
Có ai đó nói rằng đặc sản của miền Trung là mưa bão và lũ dữ , đúng sai thế nào thì tôi ko bàn. Nhưng chắc hẳn do quen đối mặt với mưa bão, lũ dữ nên dân miền Trung cứng cỏi và quen chịu đựng khó khăn, gian khổ. Hình như đây mới chính là đặc sản của miền Trung.
( Một entry cũ , mẹ Bầu Bí post lại trước khi cơn bão số 9 có tên gọi Ketsana chuẩn bị đổ bộ vào miền Trung )