Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010
Lại thêm một tuổi. . .
Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010
Hai chị em
Hôm nay là sinh nhật bác Trinh của nhà Bầu Bí. Bác Trinh là nguời mà mẹ Bầu Bí đã viết trong entry Chị và em ( http://mebaubi.multiply.com/journal/item/14/14) .
Ảnh bác Trinh và mẹ BB do mẹ Beo mới chụp hôm mấy chị em về thăm Đền Đô - đền thờ 8 vị vua thời Lý ở huyện Từ Sơn , tỉnh Bắc Ninh .
Còn đây là ảnh có cả " thợ " cùng chụp chung ( ảnh này nhờ khách thập phuơng bấm giùm ).
Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010
Bài văn của Bầu
Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010
Con gái 16 tuổi
Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010
Chúng ta mang dòng máu Đại Việt
Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010
Dì Nhân và nhà Dây leo xanh
Chị Thu Nhân vừa có một cuộc gặp rất vui tại nhà dây leo xanh vào trưa chủ nhật 20.6 vừa rồi. Mẹ Bầu Bí rất vui vì bạn bè trên blog ( ngoài okoka là em rồi) thì dì Nhân là ngừoi đầu tiên đến thăm nhà Bầu Bí và thưởng thức món mì Quảng do mẹ Bầu Bí nấu (đó, bạn bè thấy ghen tị với chị Thu Nhân chưa) .
Mẹ Bầu Bí có lời mời cả nhà, hễ ai đến Đà Nẵng thì nhớ ghé lại nhà dây leo xanh nhé! Ko chỉ có mì Quảng, mẹ Bầu Bí còn có nhiều món khác, mà món nào cũng rất chi là ngon và khoái khẩu nữa. He he.
Mẹ Bầu Bí đem entry Nhà dây leo xanh ở Hải Châu từ blog của chị Thu Nhân về để minh chứng với cả nhà rằng mẹ Bầu Bí mời bạn bè với tất cả tấm lòng và sự yêu quý cả nhà.
Nhà Dây leo xanh ở Hải Châu
Ngày 20-6-2010,
Quận Hải Châu - Đà Nẵng
Trừ Okoka thì tôi là người đầu tiên của xóm blog đến thăm ngôi nhà có giàn hoa sứ quân tử. Một ngôi nhà xinh xắn, ấm cúng và thân thiện.
Ở đó, tôi đã gặp "Cảnh sát trưởng" nghiêm khắc nhưng rất dễ gần - người giữ bình yên và trật tự cho "thành phố tình yêu"
Ở đó, tôi đã có một bữa trưa rất đặc biệt với món mì Quảng mà dù ăn kiêng, tôi cũng đánh luôn hai tô! Và đến khi ăn xong, tôi mới ngớ người ra là mình lẽ ra phải chộp ít nhất vài tấm hình để khoe chứ!
Ở đó, tôi đã có một khoảnh khắc tâm tình với em Kim, nụ cười và nước mắt về những câu chuyện muôn đời của những người phụ nữ
Ở đó, tôi đã có một giấc trưa không ngủ với hai cô cháu gái dễ thương, tươi tắn, hồn nhiên với tiếng dương cầm tuy còn non nớt nhưng nhiều hứa hẹn
Đây là Bầu :
Và đây là Bí:
Mẹ Kim ngắm con gái đàn, nụ cười hạnh phúc chưa!
Và đây là :
Còn đây là:
Giữ ở đây một góc phòng khách nhà em Kim:
Một góc sân:
Một góc khác với Bầu và Bí:
Trước lúc từ giã:
Và ở đó, tôi thấy mình đã giàu có thêm bao nhiêu.
Tạm biệt Đà Nẵng,
Tạm biệt ngôi nhà màu xanh và những nụ cười
Mong sớm lần gặp lại
Thứ Năm, 27 tháng 5, 2010
Phần thưởng của mẹ
Thứ Bảy, 1 tháng 5, 2010
Lý Sơn mùa biển lặng
Có lẽ không ở đâu trên đất nước mình có màu trời xanh trong như ở Lý Sơn.
Mẹ Bầu Bí vừa trở về từ Lý Sơn. Mùa này là mùa biển lặng và cũng là thời điểm mà cư dân Lý Sơn làm lễ khao lề thế lính Hoàng Sa ( Lễ khao lề thế lính Hoàng Sa, một lễ thức đã có từ 300 năm trước.Khi chúa Nguyễn trấn nhậm phương Nam rồi các vua Nhà Nguyễn xác lập chủ quyền nước ta tại vùng đất này thì cũng là lúc những binh phu của vùng Sa Kỳ, sau này là của Lý Sơn được triều đình phái ra Hoàng Sa để cắm mốc biên giới.Hàng năm, cứ vào khoảng tháng 2 và 3 âm lịch, khi hết mưa bão ở miền Trung, tại Lý Sơn diễn ra các cuộc tế lễ dành cho những người lính sắp lên đường ra Hoàng Sa- những nghi thức lễ mà cư dân Lý Sơn dành cho những nguời ra đi mà biết mình không quay về).
Mẹ Bầu Bí post một số tấm ảnh để cả nhà cùng nhòm để biết thêm về một vùng đất ở giữa biển khơi mà năm ngoái mẹ Bầu Bí đã đề cập đến trong entry Lý Sơn.
Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010
Hà Nội mùa hoa Loa kèn
Không kiêu sa như hồng; không mặn mà như cúc, không ngào ngạt như ly ly mỗi sớm mỗi chiều, hoa loa kèn chỉ xuất hiện ở Hà Nội trong thời khắc giao mùa trong vòng một tháng rồi hết- nhưng vẻ đẹp và hương thơm thanh khiết của loại hoa này như đọng mãi trong nỗi nhớ những ai yêu Hà Nội. Tháng tư về - đuờng phố Hà Nội như ngập tràn sắc trắng của hoa loa kèn. Sau những cơn mưa bất chợt buổi sáng, những chiếc xe đạp chở đầy những nụ hoa loa kèn xanh biếc, e ấp rung rinh sau chiếc eo thon của các cô gái làng hoa từ ven đô đổ về 36 phố phường như làm cho đường phố Hà Nội thêm hương sắc. Những nụ hoa khum khum, ôm ấp mấy cái nhụy hoa đầy phấn vàng tỏa một mùi hương thoảng nhẹ làm cho không gian buổi sớm mai của Hà Nội chợt bình yên hơn bao giờ hết.
Cái màu trắng tinh khôi của cánh hoa và hương thơm thanh khiết ấy đã làm ngẩn ngơ bao khách đi đường. Và dường như sợ loài hoa chợt đến chợt đi này biến mất nên ai cũng mua loa kèn về cắm trong nhà - mua vội kẻo hết mùa vì hoa loa kèn chỉ nở trong tháng 4 rồi thôi. Sang các mùa khác dù có thắp đuốc cũng không tìm thấy. Những bình hoa loa kèn đẹp một cách rực rỡ, sang trọng được để ở những vị trí đẹp nhất trong các ngôi nhà – nơi mà ai cũng có thể nhìn ngắm và thưởng ngoạn vẻ lãng mạn, thanh tao của hoa. Màu trắng tinh khôi và hương thơm thanh khiết của những nụ hoa loa kèn nở bung trong nắng sớm mai như ban phát cho con người niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc đời.
Loa kèn phải cắm một bó to trong các bình gốm nâu mới lột tả hết vẻ đẹp của hoa. Màu nâu của gốm như hòa quyện với màu xanh biếc của lá và màu trắng tinh khiết của hoa. Có lẽ đến muôn đời sau – bức tranh “ Thiếu nữ bên hoa huệ” của họa sĩ Tô Ngọc Vân vẫn mãi làm thổn thức bao trái tim bởi vẻ đẹp của hoa loa kèn – loài hoa đặc biệt của tháng tư Hà Nội.
Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010
Đơn xin nuôi chó của Bầu và Bí
Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010
Tiếc!
Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010
Hoa dại ven đuờng
Mênh mang lục bình
Còn hoa này thì mẹ Bầu Bí ko biết tên gì
Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010
Nhớ ba
Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010
Nhớ Tết phố xưa
Quê tôi là một làng nhỏ nép mình bên dòng sông Hoài. Từ nhà tôi xuống phố ( ở quê tôi mọi người thường gọi Hội An là phố) chỉ chừng dăm phút đi bộ, nhưng với đôi chân và suy nghĩ của những đứa trẻ ở độ tuổi tôi ngày ấy – phố là một thiên đường. Mỗi lần được xếp thứ hạng cao trong lớp, tôi lại được ba cho đi phố chơi. Với tôi đó là một niềm vui sướng không gì tả nổi. Đi phố với ba nghĩa là được ngắm phố phường, được ăn cao lầu và hễ mỏi chân thì được ba cho đi xích lô về nhà.
Đi chơi phố ngày thường đã vậy, đi chơi phố ngày tết – với tôi quả là không còn niềm hạnh phúc nào bằng. Tôi nhớ như in những cái Tết ngày còn thơ bé. Sáng mồng Một tết, chị em tôi xúng xính trong bộ quần áo còn nguyên mùi hồ theo chân ba tôi đi viếng mộ ông bà và chúc tết các cô, chú trong phố. Trong tôi, cái cảm giác vui mừng khi được người lớn lì xì cho những tờ tiền giấy mới cứng còn thơm mùi mực như còn theo mãi đến tận bây giờ.
Phố phường Hội An ngày tết như khoác lên mình một bộ áo mới. Cái không gian buôn bán tất bật ngày thường đã biến mất, thay vào đó là một Hội An với những cánh cửa gỗ của các ngôi nhà dán đầy những câu đối đỏ, trên cao treo đèn lồng rực rỡ và trước hiên nhà nào cũng đầy những chậu hoa chen nhau khoe sắc thắm. Những ngôi nhà ngày thường vốn đóng cửa im ỉm nay cũng mở toang cho không khí tết ùa vào. Mùi hương trầm toả ngan ngát suốt từ đầu đường đến cuối phố. Tôi vừa đi vừa tò mò dán mắt vào những ngôi nhà của người Hoa dọc hai bên đường Nguyễn Thái Học được trang hoàng lộng lẫy như những cung điện mà ngày thường với tôi – nó bí ẩn như những câu chuyện cổ tích mà tôi thường đọc.Người đi chơi tết ken dày trên các đường phố hẹp. Trên gương mặt ai cũng nở nụ cười tươi kèm theo những lời chúc tụng may mắn, an lành.
Ngày thường đi phố với ba chỉ độ dăm phút đã mỏi chân, còn ngày tết tôi lẽo đẽo theo chân ba đi hết nhà này qua nhà khác mà vẫn không thấy chán. Đến nhà nào, chị em tôi cũng được cô, chú cho nếm đủ thứ bánh mứt và những món ăn mà đến bây giờ mỗi khi nhớ đến tôi lại thấy cồn cào trong dạ. Đó là những chiếc bánh đậu xanh hạt sen được viên tròn như những hòn bi ve gói trong giấy bóng kính được trang trí bằng những tua rua nhiều màu sắc. Vị bánh ngọt lịm, thơm phức như tan ra trên đầu lưỡi, trôi đến đâu biết đến đấy. Lớn lên đi nhiều nơi, từng nếm nhiều loại bánh cao cấp nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được vị ngon tuyệt vời như những chiếc bánh đậu xanh ở quê tôi những ngày tết tuổi ấu thơ.
Còn bây giờ, với tôi – mỗi lần về thăm phố ngày tết , tôi luôn cảm giác như mình đã đánh mất một vật gì quí báu mà không biết đó là thứ gì. Trở thành một thương hiệu du lịch nổi tiếng, Hội An ngày nào cũng tràn ngập du khách. Nhà hàng, cửa hiệu buôn bán hàng lưu niệm mọc ken dày trên phố và mở cửa hầu như quanh năm- kể cả những ngày tết - để phục vụ khách du lịch.Người ở phố bận rộn với chuyện buôn bán, mưu sinh nên cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện lo Tết như ngày xưa. Và cũng chẳng còn ai chịu khó ngồi làm mứt gừng, gói bánh tét, bánh nổ, bánh hột sen như những ngày tôi còn thơ ấu.
Dẫu biết rằng đó là tín hiệu tốt để phố của tôi vươn lên trong xu thế hội nhập, để người dân quê tôi thoát nghèo; nhưng cứ mỗi lần tết về trong lòng tôi vẫn man mác buồn - một nỗi buồn không gọi thành tên!
Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010
Hoa Đà Lạt
Hoa tím bên hồ
Mai anh đào bên hồ Xuân Huơng
Hình như là một loài địa lan
Cúc tím
Không tên 1
Không tên 2
Hoa này tên rất đẹp nhưng mẹ BB không nhớ nên cứ gọi là Không tên 3
Không tên 4
Còn đây là hoa hồng.