Mấy hôm nay Đà Nẵng lạnh kinh khủng, đêm rúc trong chăn mà vẫn thấy lạnh, lại nhớ và lại nhớ đến mấy năm học ĐH ở Hà Nội. Mẹ Bầu Bí post lại một entry cũ cho nhà cửa đỡ quạnh quẽ.
Nhớ đến cái rét như cắt da ở Hà Nội trong những ngày sau Tết những năm ấy mà còn thấy tái tê cả người. Rét gì mà rét thế không biết. Phòng mình ở có bốn đứa con gái. Toàn dân phía Nam. Không quen chịu lạnh. Nhớ năm đầu tiên nhập học, đúng ngay sau Tết. Vừa xuống sân ga Hàng Cỏ đã thấy rét đến mức muốn quay trở về. Mỗi đứa chỉ mang theo mấy cái áo len mỏng. Để bớt rét, đứa nào cũng mặc chồng cả 4- 5 áo, nhìn thấy ai cũng mập thù lù mà lạnh vẫn hoàn lạnh. Ban đêm còn hãi hơn. Rét như thấm tận vào trong xương. Cái giường cá nhân chỉ rộng chưa đầy 8 tấc, vậy mà hai đứa con gái chui vào nằm chung vẫn thấy rộng. Sáng dậy thò tay vào bể nước, cả bàn tay như đông cứng lại. Nước đun mãi mà chẳng chịu sôi cho. Lạnh quá ko lên lớp nổi, mấy bạn ở Hà Nội phải chi viện áo rét cho. Áo đơn, áo kép các kiểu lên lớp, trông đứa nào cũng như gấu bông. Bọn con gái dù sao cũng còn chịu được. Mấy tên con trai trong Nam không chịu được lạnh, ôm cả cái chăn bông to sụ lên lớp. Thầy giáo thương học trò nên cũng thông cảm. Nhưng nhìn lớp học thì buồn cười không nhịn được. Trông cứ như là mấy cục bông di động.
Những năm đó ai cũng nghèo. Đi học xa nhà thiếu thốn đủ thứ. Cơm tập thể vừa dở lại ít. Canh thì lõng bõng nước. Trời lạnh, tối nào học khuya cả mấy đứa đều đói xót cả ruột. Thèm đủ thứ. Mình nhớ hồi đó đâu có gì để ăn khuya. Cả bốn đứa góp tiền lại mua được mấy gói kẹo trứng chim( đậu phộng bọc bột và đường). Huỳnh Mỹ ( bây giờ làm ở phòng chuyên đề DVTV) ước: Giá mà có một thúng kẹo trứng chim tao ăn cũng hết. Cả bốn đứa xúm lại ước đủ thứ, mà ước toàn thứ ăn được và còn giành nhau: cái đó của tao, tao ước nên tao phải ăn nhiều hơn tụi bây . Bây giờ nghĩ lại những điều ước hồi ấy lại thấy vui. Đúng là hồn nhiên.
Nhớ lại những năm rét mướt ấy mà sợ thật. Không chỉ rét mà còn mưa phùn. Cái mưa rả rích ấy làm đất cứ nhão cả ra. Trời nồm, nước rỉ ẩm cả nền nhà. Trong nhà thì nhớp nháp mà ra đường thì trơn trượt. Hầu như ngày nào cũng có đứa bị trượt té lấm hết áo quần. Mình nhớ cái lần tan học môn Triết của thầy Bằng Tường vào trưa thứ bảy . Chị Thục Trinh dặn học xong thu xếp nhanh để chị ấy đưa về nhà. Tan học mình vội vàng chạy ngay về phòng, lúc đi ngang dãy nhà của nam, không hiểu vô ý thế nào, đôi săng đan lại trở chứng làm mình té oạch một phát vào gốc cây xà cừ. Ngã đau thì không nói, mà quê ơi là quê vì mấy anh con trai khoa Xuất bản cứ chờ giờ tan học là ra đứng ngoài cửa đứng nhìn. Lúc mình ngã, mình nghe tiếng cười rộ lên ngay trước mặt, nghĩ bụng phải làm mặt nghiêm cho đỡ quê, vì quần áo lấm lem đất bùn. Mình bèn ngồi lên , từ tốn lượm sách vở và đọc to hai câu: “Một lần ngã là một lần bớt dại; Ai không khôn mà chẳng dại đôi lần”, vậy là đứng dậy đi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mặc dù cái đầu gối đau ghê gớm. Đi xa rồi còn nghe tiếng xì xào: Con gái lớp báo 7 miệng mồm lắm, đừng có đụng vào. Hehe.
Lại nhớ những chiều rét mà đạp xe từ trường mình vào đến phố Nhà Chung để học Anh văn. Đi và về hết 16 cây số. Trời thì rét căm căm. Cứ 5 giờ chiều là cặm cụi đi học. Đạp xe gió lùa vào trong tóc, buốt hết cả tai. Sao lúc ấy mình siêng thế không biết. 8 g tối tan học, lại lóc cóc đạp xe về trường. Rủ mấy đứa đi học chung , tụi nó lười không đi, vậy là thân cò lặn lội một mình. Nhớ cái tết năm 1991, cả trường về tết hết từ 20 tháng chạp nhưng mình phải thi lấy bằng C nên ở lại về sau một tuần. Trường vắng tanh vắng ngắt, đã lạnh lại càng lạnh hơn.26 tết thi xong , chị Trinh đưa ra ga về ĐN, cả khoang tàu chỉ lèo tèo mấy người. Mà sao hồi ấy mình ngu thế nhỉ. Sao không ở lại HN ăn tết một lần cho biết, mặc dù chị Trinh và bà ngoại năn nỉ gãy cả lưỡi. Cuối cùng bốn năm học ở HN, chưa biết hương vị tết ở HN như thế nào, nghĩ lại mà tiếc ngẩn ngơ.