Như là một thói quen, cuối tuần nào tôi cũng về Hội An. Dù chẳng có việc gì quan trọng, vẫn hối hả chạy về với phố, về lại chốn xưa để tìm cho lòng mình chút bình yên dù biết rằng khoảnh khắc ấy thật mong manh. Về chỉ để đảo qua nhà, nhìn thấy mẹ vẫn khỏe,vẫn đi ra đi vào quét tước cái sân,vẫn luôn miệng mắng con chó , chửi con mèo hàng xóm hay quậy phá, vậy là yên tâm. Về chỉ để sà vào một gánh hàng rong bên vỉa hè, hay góc chợ, ăn một chút gì của phố cho thỏa cơn thèm rồi tạt vào quán cà phê góc phố ven đường, kêu một ly đen đá, ngồi ngắm thiên hạ đi qua mà nghe lòng mình lắng lại.
Phố - là một góc nhớ trong tôi. Nỗi nhớ không cồn cào, không thúc ép nhưng da diết và thấm sâu vào từng hơi thở của tôi. Phố trong tôi là những gánh hàng rong với tiếng rao không thể lẫn vào đâu được khi tôi còn là một đứa trẻ háo hức đòi quà. Phố trong tôi là những chiều muộn đạp xe từ Cửa Đại về qua những cánh đồng dừa nước sẫm màu nghe trong tiếng lá reo những lời tình tự từ ngày trái tim bồi hồi những nhịp đập đầu tiên. Phố trong tôi là tiếng đàn guitar bập bùng trong những đêm trăng sáng, đám con trai con gái trong xóm ngồi hát với nhau những bản tình ca Trịnh Công Sơn, những ca khúc da vàng mà nghe tình yêu đất nước trào dâng trong huyết quản.. . Và phố trong tôi là những tiếng mắng mỏ tôi là đứa mất gốc của anh Nguyễn Sự khi lâu lâu không thấy tôi ghé về thăm anh. Để rồi khi hai anh em ngồi nói với nhau đủ thứ trên trời dưới đất bên ly cà phê, và khi dắt xe về còn nghe anh dặn với theo : “Mi chạy xe cẩn thận nghe. Mi làm chi thì thiệt thân mi chứ con Bầu, con Bí là ko ai lo”. Nghe anh dặn mà lòng mình rưng rưng. Và anh là chỗ để mình tìm về mỗi khi thấy hoang mang, chống chếnh trước những thay đổi của thế thái nhân tình, của thời cuộc . Chỗ dựa tinh thần ấy cần thiết cho mình biết bao. Phố của tôi chỉ có vậy, nhưng là chỗ để tôi tìm về nương náu mỗi khi thấy lòng bất an. Phố ơi, muôn đời vẫn là một góc nhớ trong tôi
Xem lần thứ n mà vẫn thấy "xáo xiên", MBB ui à!
Trả lờiXóaRồi thì ai cũng cần một nơi để nương náu
Trả lờiXóaDẫu đó chỉ là một góc cũ rêu phong
Và ai đó níu vào rêu để ngã...
Góc nhớ nào còn vưong mãi trong lòng!
...
Rồi ai đó đi về phía miền không nhớ
Để nhớ nhiều một nỗi nhớ hư không!
Đầu tuần vui nhiều đi nhé!
Chị nên mừng là còn một chỗ để chạy về ẩn náu; không quá xa để ngại ngần; còn nguyên vẹn để chạy về thật sâu; tìm được những gì xưa cũ để lắng. Quá sướng.
Trả lờiXóathương cách thương của người thương phố quá!
Trả lờiXóa@Nguoigia: Hì hì, anh Năm cứ "xáo xiên" đi, ko sao đâu.
Trả lờiXóa@Lãng: "Kỷ niệm như rêu , anh bíu vào chợt ngã" , mà rêu thì ở Hội An nhiều lắm, chỉ sợ anh ngã hoài thôi. :)
@Bá Phùng: May mà còn có chỗ để về em ạ.
@ Khiết An: Cám ơn em. Người ở phố đi đâu cũng nhớ về phố em ạ
Yêu quá Hội An.
Trả lờiXóa... rồi tạt vào quán cà phê góc phố ven đường, kêu một ly đen đá, ngồi ngắm thiên hạ đi qua mà nghe lòng mình lắng lại...
Trả lờiXóaHội An hết cà phê đẹp, hết chỗ để ngồi rồi chị ơi!
Mà răng chưa bao giờ em uống cà phê với chị ở Hội An hè?
Góc nhớ ấm áp quá, cái góc đó của mình cách những hơn 2 ngàn km! Thương lắm những góc nhớ! :-)
Trả lờiXóaMột ngày vui nhé, mẹ Bầu Bí!
Thấy chị có góc nhớ thật bình an. Em cũng tự hỏi "Góc nhớ của em là ở đâu?" Hình như câu trả lời là ... ở chính em. Hãy cố vươn vai mà đứng hehehe...
Trả lờiXóaOh, bên đây bấm submit nó up cái rẹt liền. Bên 360 chờ mỏi cổ hihihi
Trả lờiXóa@Bác Nhím: Dạ, mẹ BB cám ơn bác đã yêu Hội An.
Trả lờiXóa@ Panda: Bữa mô chị về gọi em nhé!
@Hồng Đăng: Anh có nhiều góc nhớ hơn em mà. Nào là Hà Nội, Huế, Sài Gòn và một số nơi đáng kể nữa. Hì hì.
@Huyền Trân: Hì hì, bên này cái gì cũng nhanh hơn bên yahoo. Nhưng vẫn nhớ về bên kia em ạ.
Dạ ơi..., Phố đây mà! Khì khì!!!
Trả lờiXóaNgười Phố Hội sông Hoài nhớ Phố da diết đến vậy bảo sao người xứ xa đến một lần mà lại không thấy lưu luyến?
Trả lờiXóaChị vẫn ước ao trở lại Phố Hội thêm lần nữa, và nếu có thể thì nhiều lần nữa. Tham thật đó, nhưng phải nhiều lần mới khám phá hết được những nét đặc trưng của Phố Hội, để hiểu vì sao Phố Hội quyến rũ người ta đến vậy chứ phải không em?
Mà… mẹ Bầu Bí có khi nào rảnh, nhớ tìm hỏi giúp chị cô bạn cũ ở ngoài nớ nghe.
Chị viết bài này hay thế.
Trả lờiXóaNhững điều gì mà được viết từ những tình cảm đậm sâu trong tim , luôn có sức lay động tâm can người ta đến kì lạ.
TMH cũng có qua Hội An vừa rồi .Đến để cảm nhận , để thưởng thức một không gian văn hoá và phong cảnh đặc sắc của thành phố này.Muốn có một cái nhìn thật riêng mà không bị những lời khen của các bài viết khác làm cho lạc lối .
Và đã trải nghiệm cái cảm giác thanh bình trong 1 đêm phố cổ cho người ta một ấn tượng thật lạ, rất khó nói .
Cái phố Hội An ấy không chỉ cồn cào trong tâm khảm Bầu Bí (xin bỏ chữ mẹ cho gọn) mà cả trong lòng khách Đông Tây Âu Á một lần ghé qua. Trong đời Bu mới ở Hội An một ngày đêm mà ra đi đã không đành. Dạo đó Bu đang cay cú tìm hiều nghĩa hai chữ Nhật Lệ, may thay BU gặp ở một chùa (quên tên) của HA mấy chữ Hán: PHONG HÒA NHẬT LỆ (風 和 日 麗 ). Chao ơi, mừng như bắt được vàng, bây giờ nhắc lại còn khoái chí. Thằng con trai Bu hành nghề kiến trúc hiện đang thiết kế khu APSARA RESORT ở cửa Đại, Hội An. Không hiểu có ra trò trống gì không. Nó mà làm hỏng Hội An của Bầu Bí là phải đánh đòn liền. ( Nếu Bầu Bí tò mò muốn biết về hai chữ Nhật Lệ thì Bu sẽ post tặng )
Trả lờiXóaGởi tặng chị cái tạp bút em viết cũng hơi lâu lâu rồi...
Trả lờiXóaVề
Hầu như sáng Chủ Nhật nào, anh cũng về Hội An, ghé một quán cà phê quen, nằm lọt thỏm giữa lòng phố cổ. Quán có một khoảng sân gạch rộng, những tàng cây xanh ngút, chung quanh bao bọc bởi mấy bức tường rêu, những ngày mưa, rêu lên xanh rì. Thường thì anh ghé quán lúc hơn bảy giờ một chút, hãy còn thưa thớt lắm. Anh ngồi một mình, hít hà trước tách cà phê nóng thơm lừng, thả đầu óc lơ đãng theo một vài bài hát quen,"Nắng có hồng bằng đôi môi em..." hoặc : "Thu đi cho lá vàng bay...:", những bài hát gắn liền với anh một thời hoa mộng... Khoảng tám giờ, đám bạn cũ học chung lớp hồi phổ thông lần lượt kéo đến. Không hẹn mà đã thành lệ, cứ đúng giờ này, ngày này hằng tuần là cả bọn gặp nhau. Chỉ để ngồi với nhau, nói dăm ba câu chuyện vu vơ, thì thoảng thông báo thằng này mới được nâng lương, thằng kia sắp cưới vợ, nhắc lại những kỷ niệm cũ hồi còn đi học, rồi cười ha hả... Những lúc như vậy, anh thấy lòng thật nhẹ nhàng ! Cả một tuần bận ngập đầu, về đây, bao căng thẳng, mệt mỏi trong anh như tan đi hết...
Cứ thế, dù mưa hay nắng, sáng Chủ Nhật nào anh vẫn có mặt ở đây. Có khi, vì bận bịu hay sao đó, anh chẳng gặp được đứa bạn nào. Nhưng có hề chi, chỉ cần một chỗ ngồi quen thuộc, một quán cà phê quen thuộc. một vài bài hát quen thuộc... Anh không giải thích được với những người bạn ở Đà Nẵng cái lý do "kỳ cục" khiến cuối tuần nào mình cũng về Hội An. Chỉ biết rằng, Chủ Nhật nào không thu xếp về được là cả tuần lễ sau đó, anh như trở thành một con người khác, bồn chồn, nóng nảy, vô lối...
Có một chốn bình yên để về , anh thấy mình quả thật may mắn hơn nhiều người...
ĐINH LÊ VŨ
Hội An luôn là sự bình yên trong em chị ạ. Có khi về hưu em về đó sống cho yên ả, làm bạn với chị! :)
Trả lờiXóaBao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Trả lờiXóaBao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông
Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng
Ðất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ
Hải Vân đứng ngậm ngùi bao thế kỷ
Chảy về đâu lai láng nước Thu Bồn
Thuở học trò tôi hay đứng ven sông
Nghe nước vỗ dưới chân cầu Vĩnh Ðiện
Còn chăng nhỉ những con đường kỷ niệm
Những bạn bè dăm đứa lạc nơi đâu
Tóc chưa xanh mà đã vội hoen màu
Thời ly loạn tìm nhau trong ký ức
Cho tôi ghé thăm trường Trần Quý Cáp
Những màu rêu gạch ngói cũ còn chăng
Bài thơ xưa còn đọng dấu bên thềm
Tôi vẫn viết nhưng thơ buồn hơn trước
Ðường Phố Hội chưa mưa đà ngập nước
Những căn nhà lụp xụp nối vai nhau
Ðình Cẩm Phô, Khu Khổng Miếu, Chùa Cầu
Tên nghe lạ nhưng vô cùng tha thiết
Cho tôi ghé bến xe đò Nam Phước
Lần cuối cùng em đến tiễn tôi đi
Giờ chia tay sao chẳng nói năng gì
Nghìn năm để mây buồn vương trong mắt
Bao giờ nhỉ tôi về thăm Núi Quế
Ðứng bên cầu Chợ Ðụn nước trôi xuôi
Mùa sim lên tím rực cả lưng đồi
Hương ngây ngất tôi mộng thành thi sĩ
Ai đứng đó bên kia bờ Giao Thủy
Khăn lụa vàng còn chít ở ngang vai
Nghiệp tầm tơ khuya sớm vẫn đeo hoài
Nghề canh cửi chắc còn nhiều cực khổ
Trái tim tôi có một dòng máu đỏ
Sẽ một ngày chảy đến tận Câu Lâu
Nước sông Thu dù lụt lội đục ngầu
Nghe vẫn ngọt như bòn bon Ðại Lộc
Bao giờ nhỉ tôi trở về Ðà Nẵng
Nghe ngàn khơi thổi lạnh xuống sông Hàn
Bến Bạch Ðằng còn những chuyến đò ngang
Ngày hai buổi nối cầu qua An Hải
Em Trường Nữ có bao giờ trở lại
Thả tơ tình trêu chọc đám con trai
Ðường Hùng Vương thuở ấy rất là dài
Sao quá ngắn trong những chiều chung bước
Mây có trắng trên đỉnh chùa Non Nước
Mưa có buồn giăng kín núi Tiên Sa
Về chưa em sương phủ xuống Sơn Chà
Còn chăng nhỉ dấu chân tình trên cát
Tôi một dạo hay ôm đàn đứng hát
Bài ca buồn tiếng quốc vọng đêm khuya
Quảng Nam ơi khúc ruột đã chia lìa
Chiều viễn xứ ngậm ngùi cho non nước
Tôi đã bảo thơ tôi buồn hơn trước
Ðời lưu vong chưa hẹn buổi quay về
Câu hỏi nầy chỉ hỏi để tôi nghe
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng.
Trần Trung Ðạo
Khách nhớ HA không chỉ vì phố cổ, chùa Cầu. Khách nhớ HA vì cảm giác thanh bình, yên ả và thân quen dù là lần đầu đến với phố. Đó là cảm giác không nơi nào tạo ra được cho khách, ngoài HA.
Trả lờiXóaNhững buổi chiều tà, khi mặt trời chưa lặn hẳn nhưng cũng không còn chói chang, ngồi bệt trên một vỉa hè trong phố, có cảm giác như đứa con xa về lại quê nhà, dù mình chỉ là người ghé ngang vài hôm.